Tôi gần như không cảm nhận thứ gọi là “ thương”, nó là cái gì ?
Phải rằng, số tôi thật sự tốt.
Vừa mới bắt đầu suy nghĩ về điều đó thì Cố Kiều Duyệt đã chủ đưa tới cho tôi một “mẫu thử nghiệm”.
Ở trường, ta bắt đầu âm thầm bắt nạt tôi.
Tất nhiên ta không công khai thân phận thật.
Dù gì thì, chính ta mới là người ba tôi dắt ra dắt vào – là “đại tiểu thư nhà họ Cố” danh chính ngôn thuận.
Còn tôi, theo lời ta, chỉ là “đứa họ hàng xa mặt dày ăn nhờ ở đậu”.
Tôi không phủ nhận.
Có người dựng sẵn vai diễn giúp tôi, lại đỡ phiền.
Trong sự bắt nạt của Cố Kiều Duyệt, luôn có một phần là mối hận cá nhân.
Ngay đầu học kỳ, tôi và ta bị đưa lên diễn đàn trường để so kè trong cuộc bầu chọn hoa khôi.
Cô ta hưởng đủ lợi thế từ vẻ ngoài nổi bật, tự tin rằng chắc chắn sẽ vượt mặt tôi.
Có lẽ gu của lứa học sinh năm nay hơi khác thì phải – tôi bỏ xa ta hơn một nghìn phiếu, giành ngôi hoa khôi.
Cố Kiều Duyệt tức đến mức không thể chịu nổi, chương trình thường ngày là nhốt tôi trong nhà vệ sinh rồi tạt nước ấm, nay đã đổi sang nước lạnh.
Tôi như thường lệ vẫn giữ nguyên bộ dạng ướt nhẹp đó, chuẩn bị đến nhà ba tôi – chỉ để xuất hiện trước mặt ông ta một chút.
Nhưng tôi bất ngờ thấy Cố Kiều Duyệt đang khóc lóc kể khổ với một nam sinh sau trường.
“Cô ta là con tiện nhân chuyên giả vờ đáng thương! Từ nhỏ tới lớn đều dùng khuôn mặt đó để moi tiền từ ba tôi!”
“Mấy người đó mù hết rồi sao? Dựa vào đâu mà phiếu của ta lại cao hơn tôi!”
“A Triêu, chúng ta cá cược không? Cược bằng chính em!”
“Anh chẳng phải vẫn thích em sao? Chỉ cần khiến ta thân bại danh liệt, xé nát cái mặt nạ thỏ trắng yếu đuối đó của ta, em sẽ không coi là thân nữa, mà sẽ trai .”
“A Triêu, giúp em nhé…”
Kỷ Văn Triêu ôm ta vào lòng:
“Yên tâm đi Kiều Duyệt, nhất định sẽ giúp em.”
3
Hôm sau, khi tôi lại bị nhốt trong nhà vệ sinh, Kỷ Văn Triêu xuất hiện như một vị thần giáng thế.
Phải rằng, bọn họ diễn cũng có nghề lắm.
Kỷ Văn Triêu như một vị hùng nghĩa hiệp, che chắn tôi phía sau.
“Cố Kiều Duyệt, bắt nạt người khác hoài hoài như vui lắm hả?”
Cố Kiều Duyệt trừng to mắt, không thể tin nổi mà ta.
“Kỷ Văn Triêu, em là thân của mà, vì ta mà nạt em sao?”
Cố Kiều Duyệt ngạo mạn vô cùng.
Họ có một nhóm thân nhỏ, ta ở trong đó, bình đẳng “ em” với từng nam sinh.
Còn Kỷ Văn Triêu, lúc này lại thất vọng lắc đầu với ta.
“Nếu cậu cứ cố bắt nạt người khác, thì cũng khỏi cần nữa.”
Cố Kiều Duyệt tức đến mức đập mạnh cái xô nước trong tay xuống:
“Được! Được lắm! Tự cậu đừng có hối hận!”
Nói xong, ta dẫn mấy đứa thân rời đi đầy khí thế.
“Lau đi này.”
Kỷ Văn Triêu đưa cho tôi một chiếc khăn tay, trong ánh mắt đầy lo lắng.
“Không sao chứ? Sao em không phản kháng gì ?”
Tôi ta bằng ánh mắt hoảng sợ, ngoan ngoãn đến đáng thương.
“Không… không cần đâu… Kiều Duyệt đối xử với em như , chắc chắn là có lý do mà…”
Khóe miệng Kỷ Văn Triêu khẽ giật.
Ban đầu còn tưởng là kiểu “trà xanh ai ngờ là thật sự ngốc?
Tôi mỉm đau khổ, vẻ mặt vừa bất lực vừa tủi thân.
“Em biết… Kiều Duyệt vui thì ba sẽ vui, ba vui thì Ninh Ninh cũng vui…”
“Ba? Em chẳng phải là họ hàng xa của ta à…”
Tôi khẽ cắn môi, như đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội.
Một lúc lâu sau mới thở dài, chậm rãi kể hết mọi chuyện mình từng trải qua.
Kỷ Văn Triêu thoáng sững người, ánh mắt tôi cũng trở nên phức tạp.
Tôi rơi đúng một giọt nước mắt ngay thời điểm hoàn hảo, sau đó lại giống như cam chịu số phận mà ra ngoài cửa sổ.
“Em biết, Kiều Duyệt đến là để thay em bù đắp cho ba. Là lỗi của em, em đã chết mẹ.”
“Cho nên, những điều này… là cái giá mà em phải trả.”
Kỷ Văn Triêu nhét khăn tay lại vào tay tôi, gần như bỏ chạy.
Anh ta vừa đi khuất, tôi lập tức đổi sắc mặt, lạnh lùng lau khô nước mắt.
Vừa rồi ánh mắt ta là gì nhỉ?
Thương ? Tội lỗi? Hay là một thứ cảm nào khác?
Bạn thấy sao?