Thấy sắc mặt tôi không ổn, bố đi tới.
Tôi tủi thân đưa hộp cho bố xem, nước mắt trong mắt sắp không nhịn nữa.
“Vợ, cái bánh mì kẹp thịt này sao lại bị cắn một miếng thế.”
Mẹ trả lời không chút để ý: “Gia Gia chưa no nên cắn một miếng.”
Em ở một bên mặt quỷ: “Em muốn cắn một miếng thì sao nào.
Chị không ăn thì trả lại cho em, em ăn.”
Tôi đột nhiên không nhịn nữa, xông lên đẩy em một cái thật mạnh: “Tại sao em không cho chị ở cùng phòng, tại sao bắt mẹ không đưa chị đi, lại còn cắn bánh mì kẹp thịt của chị.”
Em ngã mạnh xuống đất, khóc òa lên.
Mẹ tức giận tát tôi một cái: “Sao con lại đẩy Gia Gia.”
Tôi không quan tâm, hét lớn: “Con còn là con mẹ không? Mẹ chỉ biết thiên vị em ấy.”
Mẹ còn muốn đánh tôi, bố ngăn mẹ lại.
Tôi đứng đó một cách bướng bỉnh, em khóc đến mức cuồng loạn.
Mẹ tức giận trở về phòng, bố vội vàng đi khuyên mẹ.
Không ai để ý đến việc tôi vẫn đang đói bụng.
Tôi suy nghĩ một chút, một mình đi đến bếp, máy móc nhét chiếc bánh mì kẹp thịt trong tay vào miệng.
Thịt gà rán nguội lạnh đã không còn giòn nữa, trộn lẫn với lớp vỏ bánh mì ỉu xìu, mùi vị rất kỳ lạ.
Nhưng tôi vẫn ăn hết từng miếng một.
Đây là đồ của tôi, tôi sẽ không nhường cho em .
Sau khi ra chuyện như , em cũng ngoan hơn không ít.
Tôi đoán bố cũng đã khuyên mẹ rồi, mặc dù mẹ vẫn ép tôi xin lỗi em thái độ đối với tôi đã tốt hơn trước rất nhiều.
Tôi ngoan ngoãn theo.
Chỉ cần xin lỗi xong, mẹ sẽ lại tôi như hồi nhỏ.
Mặc dù thỉnh thoảng mẹ vẫn phải dạy tôi: “Em con từ nhỏ sức khỏe không tốt, con hơn em hai tuổi, phải quan tâm, chăm sóc em nhiều hơn.”
Tôi vẫn nhịn.
Cho đến khi sắp kết thúc học kỳ, tôi và em đều bình an vô sự.
Hôm đó tôi cầm kết quả thi về nhà, em cũng đã về rồi.
Tôi thi hạng nhì toàn khối, nóng lòng chờ bố mẹ đi về khen mình.
Em đang khóc, tôi là biết nó thi hỏng rồi.
Nó vốn dĩ học lực chỉ ở mức trung bình khá.
Mấy năm trước mẹ thấy nó yếu nên không cầu nó học hành gì, nền tảng không tốt, bây giờ cũng không theo kịp.
Tôi không đi an ủi nó, mối quan hệ của chúng tôi chưa tốt đến mức đó.
Mẹ về sớm hơn bố, lúc mẹ vào nhà em vẫn đang nức nở.
Tôi còn chưa kịp kết quả của mình, sắc mặt mẹ đã thay đổi.
Mẹ nhanh chân đi đến trước mặt tôi, trực tiếp tát tôi một cái, sau đó ôm em vào lòng.
Má tôi rất đau, đầu óc ong ong, mẹ còn ở một bên chỉ trích tôi: “Trình Hiểu Hiểu, con lại bắt nạt Gia Gia rồi.”
Đây là cái tát thứ hai mẹ đánh tôi vì em .
Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ cảm giác lúc đó, giống như một thùng nước đá dội lên đầu, không, là hàng nghìn hàng vạn thùng nước đá, nhấn chìm cả thể xác lẫn tinh thần tôi xuống đáy hồ sâu không thấy ánh mặt trời.
Tôi có cảm giác như sắp bị chết đuối.
Tôi bịt tai, từ từ ngồi xuống, như tôi sẽ không nghe thấy bất cứ câu nào mẹ .
Không biết ngồi bao lâu, bố về.
Tôi ngẩng đầu lên, như thể tìm thấy sự cứu rỗi duy nhất.
Tôi nín khóc, từng chữ một : “Bố, con không bắt nạt em .
Em ấy khóc vì thi không tốt.
Bố tin con, không?”
Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy, vì tôi sợ.
Lúc này, tôi nhận ra rõ ràng rằng, trong lòng mẹ, em mới là bảo bối mà mẹ hết mực thương.
Còn tôi, chẳng là gì cả.
Nếu bố cũng , tôi phải sao đây.
Bố kéo tôi dậy, hỏi em chuyện gì đã xảy ra.
Em dường như bị mẹ đánh mắng tôi mà sợ ngây người, ngẩn ra rất lâu mới : “Con không chị bắt nạt con mà, con chỉ khóc vì môn Toán không đạt thôi.”
Nghe câu này, cuối cùng tôi cũng òa lên khóc, khóc đến đau đớn, không sao dừng lại .
Bố tức giận quát lớn với mẹ: “Em không hỏi rõ ràng đã đánh con bé sao?”
Mẹ lập tức đỏ mặt: “Gia Gia khóc đau lòng như , con bé không đi an ủi, có phải là chị không? Em đánh con bé có gì sai? Gia Gia sức khỏe yếu, lỡ khóc đến mức xảy ra chuyện gì thì phải sao?”
Bố tôi im lặng.
Bố thở dài, đưa tôi vẫn đang khóc vào bếp, lấy túi đá chườm mặt cho tôi.
“Hiểu Hiểu à, con đừng trách mẹ con, mẹ con luôn cảm thấy sức khỏe của Gia Gia không tốt là lỗi của mẹ.
Gia Gia đã từng nguy kịch mấy lần, mẹ con sợ lắm.
Vì , mẹ con lo lắng cho em con hơn một chút, mong con hiểu cho.”
Tôi cúi đầu, mắt xuống, hỏi: “Bố, còn bố thì sao? Tại sao bố không phản bác mẹ?”
Bố dừng lại một chút, thở dài : “Những năm bố không ở nhà, đều là mẹ con một mình vất vả, bố cảm thấy nợ mẹ con rất nhiều, rất nhiều lúc sẽ chiều theo mẹ con một chút.
Hiểu Hiểu, để con chịu ấm ức rồi.”
Tôi cắn môi, tiếp tục hỏi bố: “Bố, bố thích con nhiều hơn hay thích em hơn.”
Giọng bố rất dịu dàng: “Hiểu Hiểu hiểu chuyện như , bố đương nhiên thích Hiểu Hiểu.
Ngày mai bố sẽ mua gà rán Kentucky cho con ăn.”
“Là mua cho con hay mua cho chúng con? Nếu mua cho con, Trình Gia Gia thấy, con có thể không cho em ấy ăn không?”
“Còn nữa, tại sao bố không hỏi con, kết quả thi thế nào? Vì em ấy thi không tốt, bố biết con học giỏi, sợ kích thích em ấy nên không nhắc đến, đúng không?”
“Vì em ấy, mẹ đã đánh con hai cái tát.
Rõ ràng mọi chuyện đều là lỗi của em ấy hai người chưa bao giờ cầu em ấy xin lỗi con.”
Tôi từ từ ngẩng đầu bố: “Bố, tại sao ? Tại sao trong nhà này chỗ nào cũng phải cho em vui vẻ? Tại sao con không vui các người đều không thấy.
Vậy tại sao các người lại sinh con ra? Tại sao các người nợ nhau, kết quả người phải trả giá lại là con?”
Bố tôi bị tôi đến ngẩn người.
Đèn trong bếp không sáng lắm, tôi lại khóc quá nhiều, mắt đau nhức, không rõ vẻ mặt của bố.
Một lúc lâu sau, bố mới giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, :
“Hiểu Hiểu, con vẫn còn là một đứa trẻ.
Thật ra trong lòng bố mẹ, con và Gia Gia đều là những đứa con mà chúng ta thương nhất.
Chỉ là, Gia Gia từ nhỏ vì bị bệnh nên đã phải chịu nhiều đau khổ, mẹ con mới biểu hiện ra thương con bé hơn một chút, bố cũng sẽ cân nhắc nhiều hơn đến cảm của con bé.
Xin lỗi vì đã khiến con buồn lòng.
Đợi đến khi con lớn lên, có con của riêng mình, con sẽ hiểu thôi.”
Tôi không gì nữa, chỉ gạt tay bố ra, lặng lẽ bước ra khỏi bếp.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của bố ở phía sau tôi không quan tâm nữa.
Tôi không hiểu, tôi sẽ mãi mãi không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Trong nhà rất lạnh, tôi rùng mình một cái.
Ngôi nhà này không thể sưởi ấm cho tôi nữa rồi.
Sau này tôi mới nhận ra, cảm của tôi lúc đó gọi là tuyệt vọng.
Chiếc điện thoại trên bàn lại reo, kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Cư nhiên là Trương Duy, tôi vội vàng bắt máy.
“Ông xã, sao ?”
Giọng Trương Duy nghe có vẻ vừa buồn vừa bất đắc dĩ: “Vừa rồi mẹ vợ gọi điện cho , em nổi giận bỏ đi.”
Lúc này tôi càng tức giận hơn: “Bà ấy có phải trong điện thoại lại mắng hư em không.”
Trương Duy nhạt: “Anh nghe tai này ra tai kia, sao mà để ý .
Anh chỉ thấy lạ, hôm nay sao em lại nóng tính thế.
Quân Quân ở bên cạnh còn , mẹ hiền nhất mà, sao lại nổi giận .”
Tôi im lặng không , một lúc lâu sau, mới do dự với : “Kinh nguyệt của em chậm mấy ngày rồi, sáng nay đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện… đã mang thai một tháng.”
Đầu dây bên kia đột nhiên không có tiếng .
“Á——” Tôi bị tiếng reo hò bùng nổ của cho giật mình.
Anh cúp điện thoại, ngay sau đó gửi lời mời gọi video.
Trong video, hai cha con mặc đồ đôi như những đứa ngốc.
“Con sắp rồi.
” Quân Quân giơ cánh tay lên reo hò.
Tôi đau đầu : “Cái này… chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Mẹ vẫn chưa nghĩ kỹ.”
Trương Duy lập tức : “Ngoài ý muốn cũng là duyên phận.
Đã đến thì phải chấp nhận thôi.
Có nghĩa là chúng ta có số sinh con thứ hai.”
Tôi có chút hối hận, mình còn chưa nghĩ rõ ràng có muốn hay không, đã chuyện mang thai với .
Nhưng mấy năm kết hôn nay, cảm vợ chồng chúng tôi vẫn rất tốt, tôi không thể giấu , một mình đưa ra quyết định.
Có lẽ vẻ mặt tôi đã để lộ sơ hở, Trương Duy có chút lo lắng.
“Vợ à, em thấy không khỏe sao? Anh có thể xin kết thúc chuyến du lịch sớm, về chăm sóc em không?”
Quân Quân nhỏ xíu, cũng ở bên cạnh gật đầu ra vẻ hiểu chuyện: “Về nhà, về nhà.”
Tôi vừa buồn vừa bất đắc dĩ: “Vậy thì hai người phải chào tạm biệt chị họ một tiếng, dù sao cũng là hai gia đình đi du lịch cùng nhau.”
Trương Duy không giống nhà tôi, với chị rất thân thiết.
Con của chị cùng với Quân Quân chỉ cách nhau hai tuổi, mỗi năm vào mùa hè, chúng tôi đều hẹn nhau đi chơi cùng.
Năm nay vì mẹ tôi mừng thọ năm mươi tuổi nên tôi mới không đi cùng.
Tôi thở dài một hơi.
Bạn thấy sao?