9Khi chúng tôi quay lại phòng tiệc, người phục vụ đang đẩy xe bánh kem xinh xắn vào trong.Chiếc bánh kem năm tầng trang trí bằng hoa hồng tươi, khiến lòng người vui vẻ.Xe bánh kem đi ngang qua trước mặt tôi, tôi không kìm mà nghiêng người về phía trước, muốn quan sát kỹ hơn.Đột nhiên, tôi bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau.Tôi lao về phía xe bánh kem mà không hề phòng bị.Chiếc bánh kem khổng lồ đổ sụp xuống đất, tôi ngã lên trên, mặt mũi và toàn thân dính đầy kem.Xung quanh vang lên những tiếng hét, mọi người tản ra tứ phía, sợ bị kem b.ắ.n vào người.Tôi cố gắng bò dậy, chân bị trơn trượt, lại càng ngã dúi dụi, kem dính trên mặt trông càng thêm buồn .Thật là... mất mặt quá đi.Tôi bất lực ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Cố Thương.Trong mắt ta là sự lo lắng không hề che giấu.Anh ta định bước về phía tôi thì Cố phu nhân đã kéo ta lại.Cố phu nhân tôi, ánh mắt đầy vẻ bất mãn và cảnh cáo.Tôi đã hỏng bữa tiệc sinh nhật, bà ấy rất tức giận, bà ấy không muốn con trai mình cùng tôi mất mặt.Khóe miệng tôi hiện lên một nụ chua chát, cố gắng bò dậy lần nữa.Một bóng người ngồi xổm xuống trước mặt, Sơ Vĩnh Gia ân cần hỏi: "Cậu còn đứng dậy không?"Tôi : "Hình như là không rồi.""Mạo muội nhé." Anh ta đưa tay ra bế tôi kiểu công chúa."Làm bẩn quần áo cậu rồi." Tôi bất an .Anh ta tôi bằng đôi mắt dịu dàng: "Cậu không giống người để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này."Tôi lau kem trên mặt: "Vẫn phải khách sáo một chút chứ nhỉ? Phòng ngủ của tôi ở tầng hai."Thế là, dưới ánh mắt của hàng chục người, Sơ Vĩnh Gia vớt tôi ra khỏi đống bánh kem, rồi lại bế tôi lên lầu trước sự chứng kiến của mọi người.Tôi vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài, ta đã cởi áo khoác vest, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.Nhưng quần tây và cổ áo vẫn dính đầy kem."Để tôi lấy cho cậu bộ đồ của Cố Thương." Nói xong, tôi định quay người đi ra ngoài.Sơ Vĩnh Gia nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại trước mặt, trong mắt tràn đầy thâm :"Hôm nay thật vui, người đứng bên cạnh cậu là tôi."Tôi không nhịn : "Đây là chuyện đáng tự hào sao?"Tuy không tiếp nhiều với Sơ Vĩnh Gia, ta thật sự là một chàng trai ấm áp, tôn trọng quyết định của tôi, biết cách cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của tôi.Làm của ta, chắc sẽ cưng chiều lên tận trời?"Hai người đang gì ?"Lúc Cố Thương đẩy cửa vào, đập vào mắt ta là cảnh tôi và Sơ Vĩnh Gia đang nắm tay nhau.Tôi vô thức muốn rút tay ra, lần này Sơ Vĩnh Gia nắm rất chặt.Anh ta không còn khiêm tốn và độ lượng như lần đầu bị Cố Thương thù địch, tuy nét mặt vẫn ôn hòa vô , lời ra lại rất mạnh mẽ:"Nắm tay người , không thấy sao?""Buông ấy ra." Sắc mặt Cố Thương tối sầm, giọng lạnh lùng."Không buông, khó khăn lắm mới nắm tay, dựa vào cái gì mà phải buông?" Sơ Vĩnh Gia cúi đầu tôi, ánh mắt thâm khiến tôi không dám thẳng, tôi đỏ mặt cúi đầu xuống."Tôi bảo cậu buông ấy ra!" Cố Thương gầm lên giận dữ, đồng thời, một cú đ.ấ.m giáng vào mặt Sơ Vĩnh Gia.Lần này, Sơ Vĩnh Gia không hề do dự, lập tức đánh trả.Hai người vật lộn với nhau, khuyên thế nào cũng không .Trong lòng Sơ Vĩnh Gia dường như đã chất chứa đầy bất mãn từ lâu, lúc này không chút kiêng dè ra:"Cố Thương, cậu là cái thá gì? Cho dù ấy không phải chị cậu, là một người xa lạ, ấy ngã vào đống bánh kem, cậu cũng nên kéo ấy ra. Bây giờ cậu đang ra lệnh cho tôi với tư cách gì?!"Cố Thương dường như bị chạm vào điểm yếu, ta từ từ hạ nắm đ.ấ.m xuống, buông bỏ chống cự, mặc cho Sơ Vĩnh Gia đ.ấ.m đá.Cố phu nhân cuối cùng cũng chạy đến, lo lắng gọi: "Ôi trời, bảo con lên đưa đồ sao lại đánh nhau rồi? Hạ Quý, có phải vì con không? Con này, hôm nay không chỉ hỏng sinh nhật em trai, còn để nó bị người ta đánh, sao tôi không ra con có nhiều mưu mô thế nhỉ?!"Sơ Vĩnh Gia dừng tác, Cố phu nhân với ánh mắt khinh bỉ và coi thường.Cố Thương khó khăn nghiêng khuôn mặt bầm tím, mẹ mình, không thể tin nổi :"Mẹ, mẹ không thấy sao? Cô ấy bị người ta đẩy vào bánh kem, sao mẹ lại trách ấy? Cô ấy đã hy sinh cho nhà mình bốn năm, lúc nãy mẹ lại vì sợ mất mặt mà không cho con ra đỡ ấy! Nhà chúng ta chu cấp cho ấy 3600 tệ, mấy năm nay ấy đã trả hết rồi! Lương một tháng của người giúp việc nhà mình cũng không chỉ một vạn tệ chứ! Vì ấy không cha không mẹ, nên chúng ta muốn bắt nạt ấy thế nào cũng sao?"Tôi cắn chặt môi, không để mình khóc thành tiếng.Mấy năm nay ở Cố gia, dù có uất ức đến đâu, tôi cũng không để mình khóc thành tiếng, vì như sẽ bị là giả tạo, sẽ bị Cố Thương mắng là xấu xí lại lắm chuyện.Nhưng lúc này, nước mắt cứ như chuỗi hạt đứt dây, rơi mãi không thôi, lau thế nào cũng không hết.Sơ Vĩnh Gia ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Uất ức thì cứ khóc ra đi."Nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi của ta, hơi ấm của cơ thể truyền đến má tôi qua lớp vải ướt. Bàn tay to lớn của ta nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tôi, lòng bàn tay dày rộng khiến tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại.
Bạn thấy sao?