Bốn Năm Thiên Vị – Chương 7

Nếu không phải Cố Thương vẫn luôn lạnh lùng như băng, tôi có lý do để nghi ngờ rằng, hôn sự của hai người này có thể quyết định ngay trong hôm nay.Tôi cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, đi theo phía sau.Nhưng đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ráo bước ra từ phía đối phương."Hạ Quý, thật sự là cậu sao?" Người đàn ông trẻ tuổi vui mừng bước về phía tôi."Sơ Vĩnh Gia?" Tôi hơi ngạc nhiên.Tôi học chuyên ngành Tâm lý học ở đại học, Sơ Vĩnh Gia học Kinh tế. Nhưng ta đã học phụ Tâm lý học năm ba, nên có một số lớp học chung với tôi.Tôi đã chuyện với ta vài câu khi thu bài tập.Không ngờ lại gặp ta ở đây.Cố Thương vốn dĩ không có biểu cảm gì, lúc này lại sải bước đến bên cạnh tôi, nửa người che chắn cho tôi, có chút phòng thủ, mặt mày âm trầm Sơ Vĩnh Gia:"Anh ta là ai?""Chào , tôi là Sơ Vĩnh Gia, trai của Sơ Hiểu, cũng là học của Hạ Quý."Sơ Vĩnh Gia thân thiện đưa tay ra.Cố Thương lạnh lùng liếc ta một cái, quay đầu đi, phớt lờ lời chào hỏi của Sơ Vĩnh Gia.Sơ Vĩnh Gia hơi ngượng ngùng xoa xoa mũi, cũng không tức giận."Hạ Quý, cậu có thể dẫn mình đi dạo quanh khu vườn nhà cậu không? Nghe dì trồng một vườn hồng rất lớn."Cố phu nhân mỉm gật đầu: "Đi đi! Nhớ quay lại ăn bánh kem đấy."Từ phòng tiệc đi ra ngoài, phía sau luôn có một ánh mắt u ám chằm chằm vào lưng tôi.Tôi kéo tay áo Sơ Vĩnh Gia, ra hiệu ta đi nhanh lên.Anh ta rất hợp tác, nắm lấy cổ tay tôi.Ra khỏi phòng tiệc, tôi liền lặng lẽ rút tay ra.Sơ Vĩnh Gia lòng bàn tay trống rỗng, vẻ mặt tiếc nuối, rồi lại :"Cũng đã là một bước tiến lớn rồi.""Cái gì?" Tôi khó hiểu."Trước đây cậu còn chẳng liếc mình lấy một cái, hôm nay lại có thể nắm tay cậu, nên mình mới đã là một bước tiến lớn rồi."Sắc mặt tôi hơi trầm xuống: "Anh Sơ lúc nào cũng tự nhiên như với con sao?"Nếu về tán , còn ai có thể sánh bằng Cố Thương chứ?Sở hữu gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, rong chơi giữa rừng hoa.Tôi đã từng thấy ta dùng vài câu chọc cho nhỏ mặt đỏ tía tai, cũng từng thấy ta chỉ cần một tác chạm nhẹ vào chóp mũi đã khiến khác đến ngẩn ngơ.Vì , lời tán tỉnh của Sơ Vĩnh Gia, không những không khiến tôi cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng, mà ngược lại còn khiến tôi cực kỳ khó chịu.Tôi không thích bị người lạ tiếp cận một cách đường đột như .Sơ Vĩnh Gia thấy phản ứng của tôi, vẻ mặt hoảng hốt rõ rệt:"Hạ Quý, cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý trêu ghẹo cậu, mình chỉ là không biết cách bắt chuyện với con thôi.""Ở trường, cậu luôn vội vã, mình đã nhiều lần lấy hết can đảm muốn chào hỏi cậu, đều bị ánh mắt lạnh lùng của cậu dập tắt.""Vì , dù chúng ta đã học chung hai năm, mình vẫn chưa với cậu mấy câu. Mình thật sự không phải loại người mà cậu ghét đâu."Chàng trai trước mặt sốt sắng muốn chứng minh bản thân, vẻ mặt căng thẳng, đâu còn vẻ điềm tĩnh, ung dung lúc mới gặp nữa?Tôi không khỏi bật :"Là mình hiểu lầm cậu rồi. Đi thôi, mình dẫn cậu đi xem vườn hồng."Sơ Vĩnh Gia là một chàng trai rất lịch sự.Khi tôi chuyện, ta sẽ hơi cúi người xuống, nghiêng đầu lắng nghe.Anh ta dùng tay che cành hoa trên đầu tôi, mỉm : "Hạ Quý, cậu thật sự không phải vị hôn thê của Cố Thương sao?"Tôi lắc đầu."Quá tốt rồi." Anh ta đến mức khóe mắt cong lên."Hửm?" Tôi khó hiểu ta.Đôi mắt Sơ Vĩnh Gia hơi cạn, trên người bớt đi nhiều vẻ công kích, khi người khác, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, giọng cũng ôn hòa, dễ nghe:"Nói ra cậu có thể không tin, mình quyết định học phụ Tâm lý học năm ba, thật ra là để tăng thêm cơ hội gặp cậu. Nhưng sau đó bọn họ với mình rằng cậu là vị hôn thê của Cố Thương, dù mình rất không cam tâm, cũng chỉ đành từ bỏ.""Giờ thì tốt rồi! Cậu chỉ là chị của Cố Thương, bố mình muốn gán ghép em mình với Cố Thương, sau này mình có thể đường đường chính chính theo đuổi cậu rồi.""Mình không có ý định đương." Tôi từ chối thẳng thừng.Sơ Vĩnh Gia còn muốn gì đó, tôi lạnh lùng cắt ngang ta: "Quay lại thôi, sắp cắt bánh kem rồi."Trong mắt Sơ Vĩnh Gia tràn đầy vẻ thất vọng, khóe mắt xinh đẹp rũ xuống. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...