11Trước 16 tuổi, tôi còn có một gia đình trọn vẹn, tuy nghèo khó tràn đầy thương.Mùa hè năm đó, vì mưa quá nhiều, hồ chứa nước thượng nguồn xả lũ, rất nhiều cá lớn trôi xuống sông.Mẹ tôi thèm ăn, bảo bố tôi đi bắt vài con về.Bố tôi bị nước lũ cuốn trôi, đến xác cũng không tìm thấy.Mẹ tôi cho rằng bà ấy đã c.h.ế.t bố, từ đó trở nên trầm cảm.Bà ấy ngày càng suy sụp, tự bản thân, cuối cùng cũng nhảy xuống dòng sông đó.Từ đó về sau, tôi trở thành chủ hộ trên sổ hộ khẩu.Trên đời này không còn ai để dựa dẫm nữa.Lúc đó tôi đã định học xong cấp hai sẽ đi , dù sao, tôi đến ăn no còn khó khăn, lấy đâu ra tiền học cấp ba?May mắn thay, năm đó Cố thị đã cung cấp học bổng cho huyện chúng tôi, tôi dựa vào học bổng đó để bước ra khỏi ngôi làng nhỏ trên núi.Vì , cả đời này tôi đều rất biết ơn Cố thị. Dù sau này nó đã ra cho tôi bao nhiêu tổn thương, sự giúp đỡ của nó đối với tôi là không thể phủ nhận."Cố Thương, năm 16 tuổi, cảm thấy sống không còn ý nghĩa, nên chọn tự sát. Nhưng năm 16 tuổi, tôi muốn sống tiếp cũng là một điều xa xỉ. Tôi thậm chí không biết ba bữa cơm ngày mai sẽ xoay sở thế nào.""Anh biết vì sao tôi học tâm lý học không? Vì tôi muốn tự cứu mình.""Sau khi mẹ mất, tôi dường như đã mất đi khả năng đồng cảm, không thể phản ứng trước niềm vui nỗi buồn của thế giới bên ngoài. Nhưng có một ý niệm đã nâng đỡ tôi, để tôi tiếp tục sống lay lắt trong sự lạnh lẽo này.""Tôi đã kéo ra khỏi vực sâu một lần, nếu muốn quay lại vực sâu, tôi chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối.""Dù sao, có quyền quyết định đối với mạng sống của mình."Cố Thương ôm mặt khóc, vai run lên, giọng nghẹn ngào:"Anh sẽ không chết, chỉ muốn giữ em lại. Hạ Quý, thích em, xin em ở lại không?"Nhìn chàng trai mình chăm sóc từ nhỏ, lòng tôi cũng rất không nỡ, vẫn kiên quyết đứng dậy:"Cố Thương, hãy học lại cách một người đi!"Cho dù lấy danh nghĩa thích, .Những tổn thương mà ra cho tôi, so với Cố phu nhân, thì có gì khác biệt?Chà đạp lòng tự trọng, sỉ nhục, tổn thương, đều không phải là cách một người.12Tôi không ngờ, lúc đang chờ ở sân bay, Cố phu nhân lại đến."Bánh hoa hồng dì tự , lần đầu tiên , không biết có ngon không." Bà ấy lần đầu tiên nở nụ khiêm tốn.Tôi mỉm nhận lấy: "Cảm ơn dì."Bà ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, chúng tôi những chiếc máy bay bên ngoài bức tường kính lần lượt cất cánh, không ai biết nên mở lời thế nào.Cuối cùng, bà ấy là người vỡ sự im lặng:"Dù xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp những tổn thương mà dì đã ra cho con, dì không phải là một người mẹ đủ tư cách, thậm chí không phải là một người tốt. Việc chồng dì ngoại khiến dì trở nên cực đoan, cái gì cũng muốn tốt nhất. Muốn Cố Thương trở thành người xuất sắc nhất, kết quả lại ép nó thành bệnh. Muốn nó có một cuộc hôn nhân đáng ngưỡng mộ nhất, lại nhất định chia rẽ hai đứa.""Giờ đây, chồng ly hôn, con trai bất hòa, dì không còn gì để tranh giành nữa, ngược lại thấy nhẹ nhõm."Bà ấy chua chát, tôi cũng theo."Dì còn muốn với con một chuyện ích kỷ.""Vâng, dì cứ ." Tôi mỉm bà ấy."Năm Cố Thương 18 tuổi, dì muốn hai đứa đính hôn, lúc đó thật sự hy vọng con có thể gả cho nó. Dì phát hiện trong nhật ký của nó, nó đã nảy sinh cảm nam nữ với con. Dì liền nghĩ, liệu có thể chữa lành giúp nó nhanh chóng bình phục không? Vì dì đã ích kỷ đưa ra cầu đính hôn với con.""Hôm đó con từ chối dì, Cố Thương rất đau lòng. Dì đã không dạy nó cách thể hiện , cáchyêu thương đúng cách, nên sau đó nó đã chọn cách cực đoan để đối xử với con, dì cũng không kịp thời ngăn cản.""Hạ Quý, con đã dạy nó cách sống tốt, dì có thể cầu xin con, dạy nó cách thương không?"Cố phu nhân tôi đầy hy vọng.Dưới ánh mắt của bà ấy, tôi đứng dậy, áy náy : "Xin lỗi dì, con phải lên máy bay rồi."13Khi máy bay xuyên qua tầng mây dày đặc, tôi xuống thành phố đã gắn bó bốn năm, lại cảm thấy giống như một người cũ thân thiết.Tôi áp mặt vào cửa sổ, khẽ với người cũ này một bí mật nhỏ:"Năm đó khi đồng ý đính hôn, tôi cũng đã lòng."
HOÀN TOÀN VĂN
Bạn thấy sao?