Bốn Mùa Như Thôn – Chương 12

18

 

Mùa đông, với bọn trẻ con mà , có ba điều đáng mong chờ nhất—  

 

Thứ nhất là mổ heo.  

 

Thứ hai là đón Tết.  

 

Thứ ba chính là tuyết trắng phủ đầy trời.  

 

*

 

Tống Chí cũng không ngoại lệ.  

 

Huynh ấy chu đáo mấy cái lò sưởi than nhỏ, đem tặng cho cha ta và mấy người trên chợ.  

 

Lại còn dự định sửa sang lại căn nhà vừa mua ở Đông phố, đồng thời xây thêm hai gian phòng nữa trên nền đất phía sau.  

 

Ngoài những việc đó ra, huynh ấy bận rộn nhất vẫn là viết thư , đọc thư hộ cho người khác, và bánh giầy.  

 

*

 

Hôm ấy, sau khi ta và mẹ bán xong nếp, liền đến quán trọ để cọ rửa thùng gỗ hấp cơm.  

 

Vừa vào cửa, đã nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh từ đại sảnh vọng ra:  

 

"Khụ khụ! Tiểu nhị! Trước tiên mang lên nửa cân Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm, rồi bưng hết mấy món ngon nhất trong quán các ngươi ra đây!"  

 

Ta ngó ra xem, hóa ra là một mặc đồ nam nhân.  

 

Nàng sờ cằm suy nghĩ một lát, như thể nhớ ra điều gì, lại thêm:  

 

"À đúng rồi, thêm hai cân thịt bò chín nữa!"  

 

Ta rót cho nàng một chén trà nóng, rồi giải thích:  

 

"Trấn Trường Nam nhỏ, bò chủ yếu dùng để cày ruộng, nên rất khó có thịt bò để ăn. Hay là nương thử món lẩu thịt hoẵng đi? Sáng nay thợ săn vừa đem tới, mùa đông ăn là ấm người nhất đấy."  

 

Nàng cố nhíu mày, ồm ồm cất giọng già dặn:  

 

"Cũng , không tệ! Nhớ hâm rượu ấm cho ta!"  

 

Rượu vừa mang lên, nàng lập tức rút thanh kiếm bên hông quẳng sang một bên, hớn hở cầm chén rượu đưa lên miệng, nhấp một ngụm.  

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng phì phì phun ra ngay, liếc mắt quanh một lượt, rồi giả bộ ngây ngất, lắc lư đầu lẩm bẩm:  

 

"Rượu ngon! Rượu ngon!"  

 

*

 

"Này, bé, lại đây!"  

 

Nàng gọi ta, lớn tiếng :  

 

"Ta có chuyện muốn hỏi, nếu trả lời tốt, ta sẽ mời ngươi ăn kẹo!"  

 

Dứt lời, nàng hào phóng rút ra một thỏi bạc.  

 

Ta vội ngăn nàng lại, hoảng hốt :  

 

"Gia, mau cất đi! Không nên phô trương như !"  

 

Nàng phẩy tay chẳng bận tâm, tiếp tục hỏi:  

 

"Chủ quán các ngươi tên là Tống Chí, đúng không?"  

 

"Đúng ." Ta vừa , vừa bê đến một lò sưởi than để sưởi ấm cho nàng.  

 

"Trên lầu còn phòng trống không?"  

 

"Có."  

 

"Ta muốn trọ lại đây."  

 

Nàng hài lòng gật đầu, lại móc ra một thỏi bạc khác, :  

 

"Ngoài cửa có một con ngựa đen, ngươi cho nó ăn uống cẩn thận, rồi giúp ta dỡ hành lý xuống, đem cả lò sưởi lên phòng luôn."  

 

Mẹ ta dẫn nàng lên lầu, ta thì ôm thỏi bạc, gọi với theo:  

 

"Gia, ngần này tiền quá nhiều rồi!"  

 

Nàng nháy mắt với ta, :  

 

"Phần còn lại, cho ngươi mua kẹo, mua trâm cài!"  

 

này… đúng là trông chẳng khác nào một công tử đẹp trai cả! 

 

19

 

Tuyết rơi dày đặc, từng hạt li ti trắng xóa phủ khắp trời.  

 

Ta dắt con ngựa đen vào chuồng, cởi yên hành lý, quét sạch tuyết đọng trên lưng nó.  

 

Sau đó, ta đắp thêm tấm chăn cho nó, rồi mang một bó cỏ khô lớn đến, đúng lúc gặp Tống Chí và Mai nương đang đẩy xe gỗ trở về.  

 

Trên xe, ngoài hai sọt lòng heo còn có một con gà rừng vô cùng đẹp, bộ lông dài óng ánh nổi bật.  

 

Cuối năm, người trên núi thường mời đồ tể đến g.i.ế.c heo, Mai nương tranh thủ dịp này đi thu gom một ít dược liệu hầm canh.  

 

Vậy nên bà đã cùng cha ta vào rừng một chuyến. Đường núi gập ghềnh, có vẻ cả hai đều té ngã không ít.  

 

*

 

"Có khách trọ à?"  

 

Tống Chí vừa nhấc sọt thức ăn xuống, vừa :  

 

"Hôm nay cha g.i.ế.c ba con heo, đã về nhà nghỉ ngơi rồi, lát nữa nhớ giữ phần cơm cho ông ấy."  

 

"Ừm, là một nương rất đáng ."  

 

Ta ôm hành lý, thuận miệng kể cho huynh ấy nghe chuyện lúc nãy.  

 

Mai nương ngồi bên bếp lò hong tay, kinh ngạc gói hành lý trong tay ta:  

 

"Tấm vải bọc này đúng là hàng thượng hạng."  

 

Ngay cả bà cũng , chắc hẳn thứ này vô cùng quý giá, thế mà kia lại chỉ dùng nó để gói đồ.  

 

*

 

"Ta ăn xong rồi, lên đây giúp ta dọn dẹp một chút, rồi đun thêm nước nóng, ta muốn tắm!"  

 

Cô nương nọ tựa vào lan can tầng hai, hào hứng gọi xuống.  

 

Chợt, nàng trông thấy Tống Chí, đôi mắt cong lên, nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang, mỉm :  

 

"Huynh còn nhớ ta không? Ta là Nhậm Tịnh Nguyệt, tiểu Nguyệt Lượng nhà họ Nhậm đây, trước kia chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi."  

 

Mọi người trong phòng đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

 

Mai nương kéo nàng ngồi xuống sưởi ấm, trò chuyện một hồi mới rõ đầu đuôi.  

 

*

 

Năm nay nàng cũng mười sáu tuổi, xuất thân từ một gia tộc thế gia ở kinh thành, từ nhỏ đã nâng niu chiều chuộng, chuyện hôn nhân lại không thể tự mình quyết định.  

 

"Cha ta thật hồ đồ! Đòi gả ta cho cái gì mà Thế tử, ta liền cãi nhau với ông ấy một trận, gom hết bảo vật trong nhà, bỏ trốn giang hồ!"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...