Bổn Cung Không Phải [...] – Chương 2

(2) Chuyến thăm của kẻ thù

Vì chuyện vào cung của đôi phu thê Hiền Vương, ước chừng ta và Tiêu Mạc Chi đã ròng rã chuẩn bị suốt một tháng liền.

Trong một tháng này, câu thoại xuất hiện nhiều nhất giữa hai người chúng ta chính là: “Hoàng hậu, ngươi đã luyện đàn chưa?”

“Bệ hạ, ngươi nghĩ sao về án tranh đoạt lương thực cứu tế cho dân tị nạn ở thành Ký Châu dạo gần đây?”

“Hoàng Hậu, gần đây thư pháp đã tiến bộ chưa?”

“Bệ hạ, hôm nay đừng quên tập cưỡi ngựa bắn cung đấy.”

Khi còn nhỏ, ta đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện về những vị hoàng hậu nhân đức ghi chép lại trong sử sách, tất cả đều là trưởng tôn khuyên nhủ và đề cử cái ngôi vị hoàng hậu, còn Thái hậu ủng hộ lên ngôi, như ta thì nếu mà thấy những hậu nhân đã xuống suối vàng cả trăm năm nay này, ta nhất định sẽ hỏi các nàng rằng giữa ta và hoàng đế có cần phải theo dõi, giám sát lẫn nhau đến mức này luôn không.

Không thể không , nếu như trâu bắt chó đi cày, hiệu quả đương nhiên chính là dựng sào thấy bóng…đừng hiểu lầm, thư pháp có thể cải thiện dần, ta cũng không cảm thấy có gì bất ổn cho lắm, sự sợ hãi của ta đối với Tiêu Mạc Chi, lại mỗi lúc một trở nên lớn hơn.

Sáng sớm hôm sau, ta hưng phấn đi ra trước cửa thả diều, trùng hợp là bắt gặp hắn vừa tan triều trở về. Từ xa thấy bóng dáng ánh sắc vàng rực rỡ bị đám người vây xung quanh kia, bên tai ta lập tức vang lên một câu “Hôm nay hoàng hậu đã lén tập luyện lễ nghi cần có trong yến tiệc.”, ta nhanh chóng xách váy bỏ chạy, nhanh chóng chạy về hướng trái ngược lại với bọn họ.

Lúc này, ta đã rút ra một bài học rằng: Sau này ra cửa đừng bao giờ mang theo quá nhiều người, lộ liễu lắm đấy.

Bởi mới , mang theo một đám tỳ nữ thì sẽ hết sức vướng xíu, ta còn chưa chạy vài bước, một giọng lập tức vang lên:

“Đứng lại!”

Trong Ngự Thư Phòng lạnh như băng, ta đứng cúi gằm đầu xuống như đứa trẻ vừa phạm sai lầm, nghe Tiêu Mạc Chi dạy bảo ta:

“Thân là mẫu nghi thiên hạ, ngươi nên nghiêm khắc kiểm soát bản thân trong lời ăn tiếng lẫn hành vi của mình. Tuy rằng cầm kỳ thi hoạ và thư pháp không trau chuốt tỉ mẫn, đấy chính là phương thức tự tu dưỡng và tôi luyện bản thân nhiều hơn, còn nữa, cho dù ngươi không có hứng thú với mấy thứ này, ngươi phải biết thông tỏ đạo trời, nắm rõ suy nghĩ của chúng sinh trong lòng bàn tay chứ…”

Tuổi còn trẻ, sao nghe như một vị lão nhân đang dạy đời cho thế hệ trẻ ?

Ta hoàn toàn không đủ kiên nhẫn để lắng nghe, ánh mắt không ngừng ngó nghiêng loạn xạ. Hoa văn màu trắng tinh tế trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu xanh lá cây, cả hoa văn rồng hung ác cuồn cuộn trên tấm thảm kia đều ra một cách vô cùng tỉ mẫn, tinh tế.

“Thường Tư.”

Hắn gọi cả tên lẫn họ của ta khiến cho ta không kịp phòng bị, ta đột ngột ngẩng đầu lên, mở to hai mắt ra , sẵn sàng đợi một tràn chửi mắng của hắn ập thẳng vô mặt ta.

Hắn vòng qua án thư rồi đi đến trước mặt ta, đôi tay đặt trên vai ta, chăm thẳng vào đôi mắt của ta: “Ngươi đã quên Tô Cẩm Hoạ rồi sao?”

“Bệ hạ ta sai rồi, ta sẽ trở về học tập ngay.”

Ngày bọn họ vào cung, trời vừa tờ mờ sáng, ta đã đứng dậy rửa mặt chải đầu.

Ước chừng một canh giờ sau, ta tự soi lại mình trong gương, đi lại phía trước lẫn phía sau vài lần, rồi lại điều chỉnh thêm một chút thì mới hài lòng mà gật đầu một cái. Búi tóc hoa thêm chiếc trâm cài, điểm xuyến thêm mai đào, chiếc trâm cài đầu hình mặt trời và mặt trăng tràn đầy rực rỡ cài lên trên một chút, thậm chí ngay cả của hồi môn thất bảo bằng ngọc bích mà ngày thường ta còn tiếc không muốn đeo, nay đã cài lên trên tóc, chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể ra rằng, hoàng hậu chính là một công việc vô cùng khó khăn.

Chẳng qua, bọn họ lại cho rằng ta mất công sức chuẩn bị như là vì ta vô cùng coi trọng hội kiến lần này, ta chỉ đơn thuần là đang khoe giàu mà thôi.

Thậm chí ngay cả những bộ y phục thêu thùa vô cùng tinh xảo cũng đã ta nhờ người đặt may cho ngay trước ngày xuất giá.

Ta mất một thời gian dài để sửa soạng, di chuyển khá rườm rà khiến cho ta đi đứng không mấy tiện, cho nên khi ta đi đến đại điện, Tiêu Mạc Chi đã chờ sẵn bên trong đó.

“Hoàng hậu, ngươi là mặc trên người toàn bộ gia sản của phủ Quốc công luôn sao?”

Ta lơ giọng điệu giễu cợt của hắn, trơ mặt trả lời: “Bệ hạ trị quốc có cách, quốc khố sung túc dồi dào, đương nhiên thần thiếp sẽ nương theo ý trời, hưởng thụ sự sung túc này của hoàng gia chúng ta.”

“Hoa ngôn xảo ngữ.”

Hắn không gì, ta nghĩ hắn đang muốn rằng ta phải thừa nhận thất bại, quang minh chính đại mà ngồi ngay bên dưới hắn.

Đến giờ nhập triều, vì thể hiện sự nhân hậu của thiên kiêu chi tử, thực tế cũng là vì muốn tốt cho Hiền vương, Tiêu Mạc Chi không nguyện mà đứng dậy rồi đi đến trước cửa đại điện để chờ. Sở dĩ hắn không nguyện, thật sự là bởi vì mặt mũi của hắn đã đen sậm lại hệt như chậu hoa gỗ mun trong phòng ta, mặt còn kéo dài ra nữa, trông đáng sợ tới mức không một ai dám thở mạnh. Ta đi theo phía sau hắn, cái tên này thật không hiểu chuyện gì cả, ít nhất ngươi cũng nên giả bộ hoà nhã đi chứ, đúng không?

Khi có người thông báo rằng đã sắp đến, đột nhiên ta có chút lo lắng. Áo choàng phức tạp, mồ hôi mỗi lúc một đầm đìa, ta nỗ lực duy trì biểu cảm, thật sự là vô cùng khó khăn. Tiêu Mạc Chi kỳ quái liếc ta một cái, ta đành phải nhỏ giọng : “Bệ hạ, thần thiếp có chút lo lắng.”

Hắn khinh thường mà bĩu môi, sau khi nghĩ ngợi một hồi thì lập tức vươn bàn tay ra:

“Vậy ngươi nắm tay trẫm đi.”

Ta cái tay kia mà lòng có chút chần chờ.

Cái này, có không ?

Từ trong giọng của hắn, hắn đã rất nỗ lực nhẫn nhịn mới không trực tiếp túm cổ áo của ta ném ta ra khỏi cung: “Thường Tư, ngươi có cần trẫm nhắc lại cho ngươi biết, ngươi và ta là phu thê không?”

Ta lập tức nắm lấy tay hắn: “Cảm tạ bệ hạ dạy dỗ, lời của người vô cùng sâu sắc.”

Có lẽ bởi vì nãy giờ gió thổi vi vu có chút lạnh, tay của hắn đã hơi lạnh rồi, mà vừa lúc cơ thể ta lại ấm nóng đến lợi , vừa đụng vào hắn xong, như thể là cái nắng chói chang của ngày hè xối thẳng lên khối ngọc lạnh như băng , sao cảm giác lại sảng khoái thế này? Hơn nữa khớp xương trên ngón tay thon dài của hắn cũng vô cùng rõ ràng, có những vết chai trong lòng bàn tay do hàng năm đều miệt mài luyện bút luyện kiếm mà ra, ta không thích loại cảm giác này cho lắm.

“Thường Tư, ngươi đừng lộn xộn.” Lúc này, trong giọng của hắn đã lộ ra một chút bất lực, ta xấu hổ hắng giọng một chút, sau thì ngẩng đầu về phía trước.

Bóng người từ xa tới gần, rốt cuộc ta cũng đã thấy rõ.

Một hai năm nay không gặp, Hiền vương đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Dáng vẻ của hắn cùng với cái tên vô cùng tương xứng, có một chút phong lưu tuấn dật, phảng phất hương vị của thiếu niên lang. Hồi đó, có rất nhiều khuê nữ thích hắn, ngay cả ta cũng rất thích tướng mạo này.

Tiếc thay, hết lần này đến lần khác Tô Cẩm Hoạ đều thành công cướp mất cơ hội của ta, thật là…

Nhìn dung nhan tinh xảo của Tô Cẩm Hoạ khi đứng cùng hắn, ta thật sự không hề nghĩ ra bất kỳ một từ ngữ chê bai nào cả. Thôi thôi, Thường Tư, bây giờ ngươi chính là hoàng hậu đấy, mau lấy ra khí thế của một mẫu nghi thiên hạ đi nào.

“Thần Hiền vương và Vương phi bái kiến bệ hạ, hoàng hậu. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Cho dù biết đây là kính ngữ lưu truyện ngàn năm có một trong triều đình, ta có chút bất mãn với câu “Cửu thiên tuế sống còn lâu hơn Tiêu Mạc Chi”.

Sau khi Tô Cẩm Hoạ hành lễ xong, lúc “bình thân” thì nàng không cẩn thận, suýt nữa đã té, may mà Hiền vương đỡ kịp, tác cũng không ý mấy. Nhưng hai người bọn họ nhau , Tô Cẩm Hoạ còn hơi đỏ mặt, ta…Vẫn là giận sôi máu.

Lúc xoay người quay trở về bàn, Tiêu Mạc Chi nhẹ nhàng khẽ bên tai ta rằng: “Hoàng hậu, tiếng nghiến răng của ngươi sắp bị bọn họ nghe thấy rồi đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...