(13) Một mình đối địch
Đã hơn mười ngày trôi qua kể từ khi Hiền vương sai người đến truyền lời cho ta. Mấy ngày nay, ngày nào ta cũng bận sấp mặt, ngoại trừ chuyện hai nữ nhân trong hậu cung đánh nhau vì thiếu son phấn ra thì chính là chuyện tiền triều đang mỗi lúc một trở nên không ổn.
Trước kia thường nghe người ta rằng “Trong núi không có hổ, khỉ sẽ xưng bá vương”. Ta cứ tưởng rằng “con khỉ” này là chỉ mình, ta đã quên mất rằng trong cung còn có Hiền vương và nương của hắn.
Việc Hiền vương kết bè kết phái trong cung là chuyện bình thường, không ngờ rằng hôm nay ngay cả lão thái quý phi kia cũng đã học cái cách cư xử ấy của hắn. Không phải “cùng bọn tỷ muội ôn chút chuyện xưa” với cả ổ thái phi, phi tần, mà là cách vài bữa thì nàng ta lại muốn gặp nhi tử và con dâu. Theo như trong lời của người mà Lãm Tinh phái đi điều tra, thậm chí nàng ta còn ngồi ở vị trí cao rồi bày ra cái dáng vẻ dạy dỗ, giáo huấn hệt như trong chính cung .
Thái giám trong cung của nàng cũng thường xuyên chạy tới đây “bẩm báo”, bây giờ nàng đã càng thêm quen đường quen nẻo đối với Phượng Tảo Cung này của ta, thậm chí còn bắt đầu can thiệp vào chuyện vẩy nước quét nhà của một vài cung nữ trong cung của ta.
“Nương nương, tiểu thái giám kia lại tới nữa rồi.”
Khi lời này, trên mặt Phủng Vân tràn đầy vẻ bất lực, tuy rằng tính của nàng vô cùng tốt, bây giờ cũng sắp trợn trắng mắt lên luôn rồi.
“Lần này lại loạn cái gì nữa?”
Ta không kiên nhẫn mà ném mặt dây chuyền ngọc bội trong tay một phát.
“Mái nhà của thái quý phi bị dột.”
“Tình hình không ổn cho lắm, như thế này, sợ rằng ngày mai trời sẽ đổ mưa.”
Nghe ta trả lời như , Phủng Vân không khỏi che miệng : “Đúng rồi, có thể trời còn đổ mưa rất to nữa nha.”
“Vậy thì hỏng thật rồi, mà hôm nay Nội Vụ Phủ thật sự rất bận, cho nên không thể điều thêm người sang đấy xem đâu.”
Phủng Vân hiểu rõ, định rời đi thì lập tức bị ta ngăn lại: “Hiện tại quan hệ của ngươi và tên thái giám kia thế nào rồi?”
“Bẩm nương nương, nô tỳ đã cho người theo dõi, mỗi bữa đều nhiều hơn ba chén cơm, chưa bao giờ thiếu thốn.”
“Được rồi đi thôi.”
Nhìn sắc mặt của Phủng Vân, có lẽ là nàng đang vô cùng thoả mãn.
Trong cung luôn lấy hình thể mảnh mai nhỏ nhắn ra cái đẹp, cho nên hai ngày nay nàng cũng đã dễ chịu không ít.
Nghĩ như , ta lập tức gọi Lãm Tinh lại: “Nói phòng bếp thêm món cho bữa tối nay.”
Một ngày nọ, rốt cuộc thì ta cũng có thời gian rảnh rỗi, thế là ta đến hồ cá chép chơi một chút. Ai ngờ không khéo, ta lại đụng phải người quen.
“Gần đây nương nương luôn trốn tránh thần sao?”
Hiện giờ sự phản cảm của ta đối với Hiền vương đã không thể nào che giấu, ta lập tức hỏi ngược lại: “Bổn cung là hoàng hậu, muốn đi nơi nào trong chính căn nhà của mình mà còn phải thông báo cho Hiền vương biết ư?”
“Tại sao hôm đó nương nương lại không đến ? Thần đã đợi rất lâu đó.”
Ta bày ra nụ mà ta tự cho là thích hợp để chọc tức người ta nhất ra: “Ngươi kêu ta đi nơi nào thì bổn cung phải nghe lời của ngươi răm rắp sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Dường như Hiền vương bị ta chọc giận đến mức bật : “Miệng lưỡi của người thật sắc sảo sao. Nữ nhi của Thường quốc công gia quả thật là khác người, tiểu vương bội phục.”
“Đa tạ.”
Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiến lại gần ta, cố gắng nhỏ giọng : “Chờ sau khi ta lên hoàng đế rồi, vị trí hoàng hậu vẫn sẽ là ngươi.”
Ta trả lời một cách vô cùng mỉa mai: “Hiền vương điện hạ thật rộng lượng. Đổi lại, chờ sau khi phu quân của bổn cung trở về rồi, vị trí thiên lao ta cũng sẽ để dành cho ngươi.”
“Hửm? Thật sao?”
Hắn khẽ nhếch môi, : “Chỉ sợ là nương nương sẽ phải thất vọng rồi, bởi vì hắn không trở về đâu.”
Nói xong, hắn lập tức muốn xoay người rời đi, lại bị ta một phen giữ chặt lấy: “Họ Tiêu, ngươi mau rõ ràng cho bổn cung.”
Không hổ là người có thể khiến cho Tiêu Mạc Chi hận đến ngứa răng. Không thể không thừa nhận rằng, cho dù hắn sở hữu một khuôn mặt tuấn lãng, hắn chỉ cần mở miệng ra thôi, là đã có thể khiến cho một người với thân phận hoàng hậu như ta muốn hung hăng xông lên dẫm hắn một cái rồi:
“Được thôi, ngươi gọi ta một tiếng ca ca trước đi.”
“Chát” một tiếng, nửa bên má của Hiền vương nhanh chóng hiện lên một mảnh sưng đỏ.
Tay của ta có chút đau sau khi tát má hắn, ta ngơ ngác lòng bàn tay của mình cũng đỏ ửng cả lên, ta lập tức bị bản năng của chính mình lúc nãy cho bàng hoàng.
Không đợi ta kịp , Hiền vương đột ngột luồn ra phía sau ta, hắn lấy xuống một cây trâm trên đầu ta, sau đó chĩa thẳng vào cổ của ta. Ta bị hắn chặt chẽ giam cầm nên không thể đậy , ra sức giãy dụa thì lại phí công vô ích. Hắn ở bên tai ta rằng: “Thường Tư, thân là một nữ tử, ngươi không cần phải quá tự cao tự đại như thế gì.”
“Muốn xuống tay thì lưu loát một chút đi, chỉ cần sau này không sợ bị Tiêu Mạc Chi chém đứt đầu, ngươi muốn gì ta thì cứ việc.”
“Ngươi cho rằng bổn cung không biết chuyện Tiêu Mạc Chi đi Vân Nam tra phản quân là vì có liên quan tới ta sao? Chuyện đến mức này rồi, bổn vương cũng không dấu diếm gì ngươi nữa, bổn vương đã sớm bố trí nhân lực ở Vân Nam. Ở địa bàn của bổn vương, việc Tiêu Mạc Chi xảy ra chuyện ngoài ý muốn dễ như trở bàn tay ấy mà. Nếu bây giờ ngươi chịu thua mà cầu xin ta, có thể ta sẽ cho hắn toàn thây trở về đấy.”
Ta dùng hết sức lực, hung hăng dẫm lên trên chân của hắn một cái, hắn vì đau nên lên một tiếng, ta nhân cơ hội bỏ chạy thoát thân.
Trở lại Phượng Tảo Cung, ta ngồi trên bàn, múa bút thành văn: Hiền vương Tiêu Dật Chi không biết tôn ti trật tự, dám bất kính với hoàng hậu, vi phạm nội quy trong cung, ăn thô lỗ, mưu đồ phạm thượng…
“Nương nương!”
Lãm Tinh vội vàng chạy vào từ bên ngoài cửa, nàng lớn tiếng gọi ta. Ta còn chưa ngẩng đầu lên mà đã vội oán trách nàng: “Tại sao gần một năm trời rồi mà vẫn còn cái tính hấp tấp thế hả? Gạt qua việc của ngươi sang một bên đi đã, trước hết bổn cung phải nghĩ ra cái cớ để xử trí Hiền vương mới . Chẳng sợ không gì hắn, ít ra thì bổn cung vẫn có thể bôi nhọ thanh danh của hắn.”
“Nương nương, nơi đó của lão gia vừa truyền tin tức, rằng bọn họ đã chuẩn bị hồi kinh, ít ngày nữa sẽ có thể trở về rồi.”
“Sớm như sao?”
Ta vui sướng mà ngẩng đầu lên, khi thấy biểu cảm của Lãm Tinh chỉ trong nháy mắt, ta lại có một dự cảm chẳng lành, tươi trên mặt lập tức trở nên ngưng trệ.
“Lão gia chưa từng rõ, người đưa tin lại rằng, hình của bệ hạ…Không tốt cho lắm.”
(14) Nguy cơ tín nhiệm
Khi ta thấy Tiêu Mạc Chi thì trời đã khuya rồi.
Thân là người đứng đầu của một quốc gia, hắn phải luôn đi trên con đường chính đạo.
Những tấm thảm lộng lẫy người hầu trong cung trải dài một cách cẩn thận, những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng như mới, cả lối vào chính màu đỏ thắm rực rỡ, đấy mới chính là hoàn ảnh nên thuộc về hắn…chứ không phải vây giờ.
Phủng Vân và Lãm Tinh bồi ta chờ ở ngay cái cổng nhỏ nơi người hầu hay chuyển hàng hoá ra vào, chờ bọn họ quay trở về.
Trời đã tối, lúc này đang đứng ở chỗ thông gió, hơi lạnh lập tức xộc thẳng lên trên cần cổ như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người , khiến cho tay chân cả người trở nên lạnh toát. Ta hắt xì một cái, sau thì quấn chặt áo choàng của mình thêm một chút.
Lãm Tinh không khỏi lo lắng, nàng quan tâm : “Nương nương, thân thể của người là vô cùng quý giá, sao có thể chống chọi với tiết trời giá rét này ? Hay là người về cung trước đi, hai người nô tỳ sẽ ở đây chờ, khi nào có tin tức thì sẽ quay trở về bẩm báo cho người một tiếng, không?”
Ta chần chờ một chút, sau thì lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ta mạnh mẽ tươi hòng lấy lại tinh thần một chút: “Huynh đệ chịu khổ, sao ta có thể không quan tâm cho ? Nghĩa khí như thì là cái thá gì chứ?”
“Nương nương…”
Lãm Tinh không lời nào, nàng lặng lẽo kéo vạt áo của Phủng Vân, Phủng Vân lập tức nhận lời, bổ sung thêm một câu: “Nương nương, lần này Lãm Tinh đúng đấy. Người đã đợi ba canh giờ, nếu còn tiếp tục, e rằng người sẽ sinh bệnh mất, tuy rằng có thể chăm bệnh cho người, người tốn công chờ đợi ở đây, đổi lại chính là một thân bệnh, thì chỉ có mất chứ cũng không lợi lộc gì đâu ạ.”
Lời của nàng vô cùng thành khẩn, mà dường như những gì nàng cũng có lý. Ta có hơi dao , sau lại bất lực thở dài, còn đang định tìm lý do để thoái thác thì một giọng của ai đó khẽ vang lên: “Nương nương, người hãy yên tâm đi nghỉ đi, nơi này đã có tần thiếp ở đây chờ rồi.”
Ta giật mình xoay người lại, chỉ thấy rằng không biết từ khi nào mà Khê tuyển hầu đã chạy đến tận đây. Bên cạnh nàng cũng chẳng có một ai, trên người còn mặc một chiếc áo choàng thật dày, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị từ trước.
“Làm sao mà ngươi biết chuyện này?”
Có lẽ thấy ánh mắt đề phòng của ta, nàng liền thận trọng cúi thấp đầu xuống, rồi vô cùng thành khẩn mà với ta rằng: “Nương nương, tần thiếp bảo đảm với người, tần thiếp không hề có ác ý, về chuyện vì sao tần thiếp lại thì tự tần thiếp sẽ tìm tới cửa để giải thích ngay khi thời cơ chín muồi. Còn giờ phút này đơn giản là tần thiếp lo cho nương nương, cũng rất lo cho bệ hạ, chỉ thế thôi.”
Ta nghi ngờ mà khẽ liếc mắt nàng một cái, đang định từ chối, không biết sao mà hai mắt bỗng nhiên tối sầm lại, ta lảo đảo một chút, nếu không có Lãm Tinh kịp thời đi đỡ thì e rằng suýt chút nữa ta đã té ngã rồi.
“Nương nương, thân thể của người không thể chống đỡ nổi nữa đâu.”
Ta khẽ thở dài một hơi, rồi phân phó với Lãm Tinh rằng: “Bồi bổn cung trở về đi.”
Khi đi vài bước, ta không khỏi dừng lại rồi xoay người thoáng qua, chỉ cảm thấy rằng bóng dáng thon gầy của Khê tuyển hầu đặc biệt chói mắt trên bức tường trần trụi chốn cung này.
Đêm đó, ta mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ quái.
Trong mơ, một mình ta lang thang trong Phượng Tảo Cung, xung quanh bao vắng lặng, sương mù mênh mông một mảnh, lại không hề có chút hơi thở của người nào ở đó cả.
Ta đi khắp nơi gọi tên của Phủng Vân và Lãm Tinh, lại không nghe thấy tiếng trả lời của các nàng, chỉ có tiếng vọng mênh mông trong chốn cung điện trống vắng này mà thôi.
“Tiêu Mạc Chi?”
Ở trước cửa, có một bóng người đang đứng ngay hướng ngược sáng trông vô cùng quen thuộc, thế là ta lập tức tiến lên phía trước, thử lên tiếng thăm dò một chút.
Bóng người kia khẽ giật mình, sau thì một tiếng trầm thấp nhanh chóng vang lên:
“Hoàng hậu của trẫm lại đang suy nghĩ cái gì ?”
Tiếp theo, hắn xoay người lại, lúc này ta mới chợt nhận ra rằng khuôn mặt của Tiêu Mạc Chi có một chút giống với Hiền vương thì phải.
Ta đột ngột giật bắn mình tỉnh dậy từ trên người, lúc này ta mới phát hiện ra rằng áo ngủ của mình đã ướt đẫm thành một mảng lớn, dính nhớp ở trên da thịt.
Khi ánh sáng chiếu xuyên qua tấm mành giường, lúc này ta mới phát hiện ra rằng trời đã sáng lắm rồi.
“Tiêu Mạc Chi đâu?”
Phủng Vân đến hầu hạ ta có chút sững sờ, nàng đỡ ta ngồi dậy trước, rồi mới lên tiếng rằng: “Nương nương, đêm qua sau khi hồi cung, bệ hạ đã lệnh cho nô tỳ rằng không tiết lộ ra bất cứ điều gì nếu có ai thăm hỏi, sau đó người lập tức quay trở về Dưỡng Tâm Điện, còn bây giờ thì không còn tin tức gì về người nữa.”
“Ta đi gặp hắn một chút.”
Thấy dáng vẻ muốn rồi lại thôi của nàng, ta hỏi: “Sao ?”
“Bẩm nương nương, bệ hạ đã sai người tới là, người không cần đến chỗ của bệ hạ để hầu bệnh, cứ yên tâm ở lại Phượng Tảo Cung là rồi.”
“Dựa vào cái gì chứ? Tiêu Mạc Chi hắn tưởng rằng có quan hệ tiếp da thịt thân mật với ta rồi thì có thể vênh cái mặt hoàng đế đấy của hắn lên giá với ta sao? Mơ tưởng!”
Nghe ta “Tiếp da thịt”, mặt Phủng Vân lập tức trở nên ửng đỏ, nàng hơi chút không tự nhiên mà nhanh chóng quay ngoắt đầu sang một bên.
“Mau trang điểm cho ta. Ta phải đi xem xem cái tên hoàng đế bệ hạ này còn định giá như thế nào nữa.”
Ở lối vào của Dưỡng Tâm Điện đã thay thế bằng một tiểu thái giám lạ mặt.
Hắn vô cùng cung kính hành lễ: “Nương nương, bệ hạ có lệnh, bất luận là kẻ nào cũng không đi vào bên trong, bao gồm cả người.”
Hắn là người bệnh, ngươi thì là tiểu thư khuê cát, cho nên ngươi không xông vào.
Trong lòng ta tự cho mình một câu đó, sau thì mỉm với tên thái giám: “Tránh ra.”
Thấy hắn vẫn không chịu nhúc nhích, ta lập tức đá mắt sang Lãm Tinh ra hiệu, Lãm Tinh hiểu ý, trong vòng nửa canh giờ sau khi rời đi, nàng lập tức dẫn tới ba bốn tên thị vệ to con vạm vỡ, trên tay xách theo gậy gộc mà trừng mắt vị thái giám kia.
Thái giám thức thời, nhanh chóng vọt sang một bên nhường đường.
Đi vào bên trong Dưỡng Tâm Điện rồi, lại không hề thấy hình bóng mà ta hằng trông mong.
Tẩm cung quét dọn sạch sẽ đến mức không một chút bụi bặm, một vài cung nữ vẫn đang bận rộn đi ra đi vào, sau khi thấy ta thì vội vàng chắp tay hành lễ.
“Bệ hạ đâu rồi?”
Người đứng đầu đáp: “Bẩm nương nương, từ khi hồi cung tới giờ, bệ hạ chưa bao giờ đi đến Dưỡng Tâm Điện.”
Ta có chút không rõ, bên tai lập tức vang lên vài tiếng “ong ong”.
Vì tính ta có chút nóng nảy, ta lập tức một thân một mình kéo Lãm Tinh đi dạo trong cung một chút.
“Nương nương, thấy tâm trạng của người không tốt cho lắm, vừa hay ở Ngự Thiện Phòng vừa mới trồng mấy cây sắn, hay nô tỳ đi bánh vó ngựa lần trước cho người nhé?”
Ta không đáp lại, chỉ rầu rĩ mà bước đi.
Một cung nữ đi phía trước đang vừa đi vừa bưng khay, đầu thì cúi gằm xuống mặt đất, thế là không cẩn thận cho nên đã bị trượt chân té ngã, đồ vật trong tay cũng rơi đầy đất, giày của nàng ta thì bị văng xa một đoạn.
Ta “xì” bật một tiếng, sau đó kéo Lãm Tinh lại rồi : “Còn không mau đi giúp người ta đi.”
Thậm chí cung nữ kia còn không thèm đếm xỉa gì đến chiếc giày vừa bị bay của mình, nàng luống ca luống cuống tay chân mà nhặt đồ bị rơi lên, sau thì lập tức vội vã rời đi, lại không ý rằng vẫn còn một chiếc khăn tay bị sót lại.
Ta đi về phía trước nhặt khăn tay lên, định rằng sẽ sai Lãm Tinh đi trả lại cho cung nữ đó, lại chợt phát hiện ra rằng cái khăn tay này trông quen mắt vô cùng.
Vừa mở khăn tay ra, ta lập tức thấy ngay một dòng chữ quen thuộc thêu trên bông hoa bên trong chiếc khăn tay: “Thiên hạ đệ nhất thêu.”
Chính là chiếc khăn tay ta đã cho Tiêu Mạc Chi đây mà.
“Lãm Tinh, ở đây gần với cung nào nhất?”
“Bẩm nương nương, là Thính Vũ Các của Khê tuyển hầu.”
Ta quay sang nàng tiếp: “Hình như lúc trước ta có nghe ngươi bảo là muốn cạo trọc đầu của các nàng mà nhỉ?”
Lãm Tinh đỡ trán: “Nương nương, nô tỳ chưa từng như thế bao giờ cả, đây chính là vấn đề của người mà.”
Ta khẽ liếc mắt nàng một cái: “Bây giờ thì vẫn còn kịp đấy.”
Trong sân viện Thính Vũ Các, ta đứng ở trước cửa sổ, bên trong lập tức truyền ra tiếng dễ nghe ccura nữ tử, lúc này ta định cất bước tiến lên, lại bị Lãm Tinh giữ lại.
“Nương nương, nhớ để cho bệ hạ một chút mặt mũi.” Nàng khẽ nhíu mày .
“Để xem biểu hiện của hắn thế nào đã.”
Bạn thấy sao?