Rõ ràng Chu Thải Tú cũng trở thành âm nữ!
Nhưng sáu người nhà họ Chu đã chết thế nào?
Tôi không hỏi nhiều, vươn tay muốn xé đứt sợi dây màu đỏ.
Nhưng sợi dây quá chắc, cổ tay tôi đau rát vẫn không thể giật đứt nó.
Đạo sĩ già trầm giọng: "Oan nghiệt này cháu cõng trên lưng mấy ngày rồi, không bỏ đâu, cho dù bó , món nợ vẫn tính trên người cháu."
Tôi hoảng sợ, ôm lấy em , quỳ lại đạo sĩ: "Đạo sĩ, xin hãy cứu cháu."
Đạo sĩ già gật đầu: "Tôi có thể cứu cháu. Có điều cháu phải hứa nếu tôi cứu cháu, sau này cháu phải giúp tôi một chuyện."
Tôi mặc kệ đạo sĩ muốn tôi phải gì, lập tức gật đầu hứa.
Đạo sĩ già đứng dậy vào đạo quan, đem ra một viên đá màu đen.
Tôi từng thấy viên đá này, hôm cõng thi thể mẹ, bà Hứa bắt tôi ngậm nó trong miệng.
Nhưng cõng thi thể xong, viên đá đã bị bà Hứa lấy lại.
Đạo sĩ đặt viên đá vào trong tay tôi, : "Cháu từng thấy viên đá này rồi đúng không?"
Tôi gật đầu.
Đạo sĩ nhẹ giọng: "Đây là nịch thủy thạch, ngậm trong miệng có thể cản dương khí, cho cháu đến Hoàng Tuyền. Hôm thất đầy linh hồn mẹ cháu trở về, tới giờ Tý, cháu ngậm nó trong miệng, khi ấy cháu sẽ đến Hoàng Tuyền, mẹ cháu ở dương thế sẽ không tìm thấy cháu. Nhưng cháu phải nhớ, vào Hoàng Tuyền rồi, tự cháu phải tìm cửa trở ra."
Tôi khó hiểu: "Đạo sĩ, sao cháu tìm cửa ra ?"
Đạo sĩ chỉ chỉ sợi dây đỏ trên cổ tay tôi: "Nó là món nợ, cũng là sợi dây dẫn đường. Chỗ tôi không có sẵn sợi dây nào, tôi có thể dạy cháu cách nó. Cháu tự một sợi dây rồi quấn quanh em mình, khi ấy chỉ cần đi theo sợi dây dẫn đường là có thể tìm đường về. Cách thức y hệt lần trước cháu vào Hoàng Tuyền, dù ai gọi cháu cũng đừng để ý, cứ đi về phía trước, không , không uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà là có thể về."
Còn phải xuống Hoàng Tuyền!
Lần này không có bà Hứa dẫn đường, tôi phải tự mình trở về.
Đạo sĩ già dạy tôi cách sợi dây dẫn đường.
Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị tôi lại không thể tìm thấy, may mà Giang Xuyên ở gần đây, hứa sẽ giúp tôi.
Đạo sĩ già không muốn tôi gì cho mình, ông ta chỉ nếu tôi sống sót trở về, lúc cần tôi giúp đỡ, ông ta sẽ tự đến tìm tôi.
Thất đầu tiên.
Giang Xuyên đưa cho tôi sợi dây dẫn đường.
Bà nội mua rất nhiều vàng mã, người khắc bài vị cho mẹ, đốt giấy trong nhà.
Bà ta thật sự sợ.
Vàng mã cháy.
Bà ta quỳ dưới đất khóc lóc: "Tiểu Phương à, mẹ coi con như con ruột người đời cứ gieo tiếng xấu cho mẹ chồng! Con vất vả cả đời, mới sinh con liền mất! Là con của con khắc chết con! Con muốn tìm thì đi tìm hai đứa con của con đi!"
Bà nội khóc lóc ỉ ôi cứ như người chết thật sự là con ruột của mình .
Đến tối.
Tôi đút nước cơm cho em ăn, sau đó về phòng đóng cửa lại.
Đêm càng sâu.
Giờ Tý, là khoảng từ 23 giờ đến 1 giờ.
Em đã ngủ.
Tôi quấn sợi dây đỏ vào cổ tay nó, nhân lúc bên ngoài nổi gió, nhét viên đá đen vào miệng, sau đó ở cửa ra ngoài.
Đi từng bước.
Quả thật giống lần trước, vừa ra khỏi cửa, trước mắt là một mảng sương mù.
Sợi dây đỏ còn ở đây.
Tôi không dám hít thở, đi về phía trước theo hướng sợi dây.
Lần trước tôi cõng mẹ trên lưng, lần này tôi đi một mình thoải mái hơn nhiều.
Tôi đi thật nhanh, cứ đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến con đường đầy xương.
Đây là...
Đường Hoàng Tuyền!
Tôi cúi đầu đống xương trắng dưới đất, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình không biết từ khi nào có thêm một đôi giày màu đen.
Đôi giày khá to, chắc là của đàn ông.
Người đó luôn đi theo tôi.
Tôi không dám quay đầu, cúi đầu là có thể thấy đôi giày đó.
Sao lại có người?
Chắc không phải là người!
Tôi sợ hãi không dám quay lại, đi nhanh về phía trước.
Nhưng dù tôi có đi nhanh thế nào, đôi giày đen ấy vẫn theo sát.
Tôi không biết mình đã đi bao lâu.
Trước mặt đã là dòng sông và cây cầu đầy rêu xanh kia.
Vừa bước lên, cảm giác nặng nề lại xuất hiện.
Lần này cảm giác nặng nề thậm chí còn lớn hơn lần trước tôi cõng mẹ như thể có cái gì đó đè lên người tôi.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Tôi bị ép đến không thở nổi, cảm giác như thể mình sẽ bị đè xuống đất bất cứ lúc nào.
Ngay khi tôi thật sự sắp ngã xuống, đột nhiên có một bàn tay đỡ lấy tôi.
"Đừng , đi tiếp đi." Giọng của một chàng trai vang lên.
Anh Giang Xuyên!
Đây là giọng của Giang Xuyên.
Sao ấy lại ở đây?
Tôi lắng nghe giọng ấy, không ngoảnh lại, cố hết sức đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Xuyên đỡ một cánh tay tôi, tôi thả lỏng rất nhiều, đi từng bước đến bệ đá giữa cầu.
Lần trước tôi đến đây, ở đây có một người trông giống bà Hứa.
Nhưng lần này là một chị xinh đẹp mặc đồ đỏ.
Chị xinh đẹp cầm bát canh trong tay, tôi rồi : "Cô bé to gan đấy, còn tới đây nữa à? Xem ra em không uống bát canh này đúng không?"
Tôi thở hổn hển, không trả lời, muốn đi tiếp.
Nhưng không biết tại sao tôi không chỉ không đi , hơn nữa cơ thể còn không ngừng lùi về sau cứ như bị kéo lại.
Tôi hoảng sợ, liều mạng đi về phía trước.
Chị xinh đẹp chỉ nghiêng đầu tôi.
Rắc.
Sợi tơ hồng trên người tôi đã đứt.
Tôi sợi dây rơi xuống, run lên vì sợ.
Giang Xuyên đang đỡ tôi bỗng nhiên buông tay, : "Đừng ngoảnh lại, cứ đi về phía trước, sẽ kéo họ lại."
Sức nặng trên người cứ thế tiêu tan, tôi gấp gáp chạy qua bệ đá.
Tôi dễ dàng đi về phía trước.
Nhưng chị xinh đẹp ở sau lưng lại : "Mỗi lần xuống Hoàng Tuyền, hồn ma quấn thân sẽ càng nhiều. Lần này ta cứu , lần sau còn đến sẽ không may mắn như đâu."
Giang Xuyên đã cứu tôi!
Tôi muốn quay đầu lại nghe tiếng Giang Xuyên hét lên: "Chạy đi! Không còn nhiều thời gian nữa!"
Tôi không dám quay đầu, chạy nhanh đi.
Rất nhanh tôi đã thấy sợi dây đỏ bị đứt dưới đất, thời điểm nhặt sợi dây lên và qua cầu, bầu trời trước mặt lập tức bừng sáng.
5
Đó là bình minh!
Tiếng khóc của em vang lên bên tai.
Tôi quay đầu thấy em bên cạnh thì thấy trên mặt nó có một dấu tay đẫm máu.
Dấu tay đẫm máu!
Tôi đứng dậy kiểm tra em , nó không bị thương sợi dây màu đỏ trên cổ tay đã chuyển sang màu đen, tôi vừa chạm vào liền biến thành tro, để lại vết cháy đen trên cổ tay nó.
Lúc này tôi mới phát hiện sợi dây đỏ trên tay mình cũng đã biến mất, vết sẹo trên cổ tay đau rát.
Tơ hồng hóa thành tro bụi, theo lời đạo sĩ già thì món nợ đã trả.
Tôi bế em ra khỏi phòng.
Có dấu chân đẫm máu trong phòng khách, nối liền phòng phía đông, phòng phía tây và phòng của tôi.
"Bố ơi!" Tôi thận trọng gọi.
Nhưng trong ngôi nhà không có sự phản hồi.
Tôi đến căn phòng phía tây thì bố nằm trên giường như đang ngủ, máu lại vương vãi khắp giường và sàn nhà.
Trái tim của ông bị móc ra.
Tôi sợ hãi lùi hai bước, chạy qua căn phòng phía tây.
Bà nội cũng chết, trái tim cũng bị móc ra, trên cửa có một vết cào sâu.
Bố và bà nội đều đã chết.
Nhìn mọi thứ, tôi không dám thở mạnh, phải rất lâu sau mới đủ can đảm để thu dọn đồ đạc trong nhà.
Thu dọn xong, tôi lau sạch vết máu trên người em rồi chạy ra ngoài tìm Giang Xuyên.
Nhưng đến nhà Giang Xuyên, tôi lại thấy một bức ảnh đen trắng ở phòng khách nhà họ Giang.
Tấm ảnh của Giang Xuyên!
Sao có thể?
Thấy tôi tới, mẹ Giang Xuyên nức nở hỏi: "Vũ Đồng, sao con lại tới đây?"
Tôi lắp bắp: "Dì Giang, Giang Xuyên sao lại..."
Dì Giang lau nước mắt, nghẹn ngào: "Dì vốn đã chuyện với mẹ con hai năm nữa sẽ gả con cho nó. Nhưng số nó không tốt, bị nước cuốn đi, dì đã bảo nó đừng xuống nước nó lại không nghe."
Tôi sẽ kết hôn với Giang Xuyên?
Tôi chưa từng nghe đến chuyện này, mẹ tôi cũng chưa từng cho tôi biết.
Theo lời kể của dì Giang, nửa tháng trước Giang Xuyên rơi xuống nước.
Đêm mẹ tôi mất cờ là đêm linh hồn Giang Xuyên trở về.
Vậy tại sao hai ngày trước tôi lại gặp Giang Xuyên?
Ma sao?
Tôi không tin, vì thế lập tức bế em đến đạo quán.
Trên núi.
Đạo sĩ già ngồi ngay lối ra vào của đạo quán.
Tôi chạy tới, căng thẳng hỏi: "Đạo sĩ, Giang Xuyên chết rồi sao?"
"Ừ, cậu ta chết nửa tháng trước, bởi vì nhân duyên cùng cháu chưa dứt, đêm hồn về lại trùng hợp gặp cháu ở cầu Nại Hà. Cậu ta vốn định cản cháu cản không , trên lưng cháu còn gánh oan nghiệt. Cậu ta cầu xin tôi giúp cháu, tôi giúp cháu coi cũng coi như giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện."
Tôi bật khóc.
Thời điểm chứng kiến bố mình chết, tôi dù sợ hãi vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng hiện tại nghe Giang Xuyên đã chết còn giúp tôi, tôi không nhịn mà khóc.
Nếu Giang Xuyên không dẫn tôi đi tìm đạo sĩ già, hôm qua tôi chắc chắn đã chết. Nếu ở cầu Nại Hà Giang Xuyên không giúp tôi kéo đám hồn ma kia, chắc tôi cũng đã chết trên cầu Nại Hà.
Tôi cung kính dập đầu với đạo sĩ: "Cảm ơn ông và Giang Xuyên đã giúp cháu. Ông cháu phải giúp ông một chuyện, có chuyện gì ông cứ đi."
Đạo sĩ kéo tôi đứng dậy: "Mẹ cháu và mẹ Giang Xuyên từng có ước định miệng, hứa gả cháu cho Giang Xuyên vợ. Tuy chỉ là mấy câu cũng là nhân duyên của hai cháu. Đoạn dân duyên này cháu có nhận không?
Có nhận không?
Tính ra còn hai tháng nữa tôi mới tròn mười lăm.
Nếu muốn lập gia đình, các trong làng phải mười sáu tuổi mới có thể kết hôn.
Hơn nữa Giang Xuyên chết rồi, tôi chắc chắn không thể gả cho .
Nhưng nghe đạo sĩ già hỏi , tôi liền ngượng ngùng gật đầu.
Đạo sĩ già nhẹ giọng: "Thế thì từ này cháu gọi ông là ông nội đi. Ông là ông nội của Giang Xuyên, cháu đã nhận đoạn nhân duyên này, cũng coi như ông là ông nội của cháu. Còn về chuyện muốn cháu , bây giờ vẫn chưa tới lúc, đến khi đó ông sẽ với cháu."
Tôi chỉ có thể gật đầu.
Mọi người trong nhà đều đã chết, chỉ còn tôi và em .
Vốn tưởng xử lý chuyện trong nhà xong sẽ rời khỏi làng đi tìm cậu, bây giờ có thêm một người ông, tôi không còn bất lực đến thế.
Ông nội đạo sĩ nấu ít cháo đút cho em tôi ăn.
Đến chiều, tôi đưa em xuống núi về nhà.
Về đến nhà, dân làng đã phát hiện thi thể của bố và bà nội.
Tang lễ do trưởng thôn sắp xếp.
Nhiều người kéo đến, chị em tôi thảo luận, tôi nghe loáng thoáng thì biết đêm qua bà Hứa cũng chết, cái chết tương tự bà nội và những người khác.
Bà nội và bố đã chết, bà Hứa cũng chết.
Chết hết rồi.
Tôi bế em đứng trước mấy ngôi mộ, bia mộ của mẹ mà bật khóc: "Mẹ, con sẽ chăm sóc em thật tốt, mẹ yên nghỉ đi."
Bạn thấy sao?