Bốc Toán Tử - [...] – Chương 11

Ta cúi đầu uống một ngụm rượu, nghe có người nhắc lại chuyện cầu thân:  

 

"Bệ hạ, lần này bình định Hà Tây, Bắc Yến cũng có hỗ trợ. Yến vương còn gửi quốc thư, xin kết thông gia với Đại Lương."  

 

Phụ hoàng lớn:  

 

"Con ta phúc khí lớn lao, bảo hắn mang Yến Vân cửu châu ra đổi đi!"  

 

Đại hoàng huynh liếc mắt người kia, rồi đổi chủ đề:  

 

"Phụ hoàng, gần đây nhi thần nghe một lời tiên tri từ thuật sĩ dân gian ở kinh thành. Họ rằng việc Thái Bạch tinh xuất hiện ban ngày là một điềm dị tượng."  

 

Phụ hoàng đặt chén rượu vừa nâng lên xuống bàn:  

 

"Khâm Thiên Giám vì sao không tâu?"  

 

Lữ Đạo Vi đứng dậy hành lễ:  

 

"Bẩm bệ hạ, thần vẫn đang suy diễn, để xác định Thái Bạch tinh ứng với ai."  

 

Ánh mắt phụ hoàng lạnh lẽo:  

 

"Khi nào có kết quả?"  

 

Lữ Đạo Vi trầm ngâm một lát rồi đáp:  

 

"Đại khái cần thêm ba ngày."  

 

Đại hoàng huynh thoáng nghi hoặc:  

 

"Lữ đại nhân, vì sao thuật sĩ dân gian trong kinh lại sớm đưa ra lời tiên tri?"  

 

Lữ Đạo Vi bình thản đáp:  

 

"Nhà họ Lữ ở Đông Hải có tổ huấn: khi suy diễn thiên mệnh, tuyệt không lời hư dối. Nếu hạ quan không nắm chắc mười phần, thì không thể tùy tiện phát ngôn, nếu không sẽ bị phản phệ."  

 

Phụ hoàng sang Đại hoàng huynh:  

 

"Thuật sĩ dân gian thế nào?"  

 

Ánh nến trên bàn lay , chiếu sáng gương mặt Đại hoàng huynh lúc sáng lúc tối. Hắn từng chữ từng chữ :  

 

"Thái Bạch tinh xuất hiện ban ngày, nữ chủ sẽ hưng thịnh."  

 

Cả đại điện bỗng chốc rơi vào sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.  

 

Ta buông chén rượu trong tay, chiếc chén sứ dày rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.  

 

Sắc mặt phụ hoàng lạnh như nước:  

 

"An Bình?"  

 

Ta ngẩng đầu, thẳng vào phượng trâm của Lưu Thục phi, ánh mắt lạnh lùng:  

 

"Nhi thần có chút không hiểu. Trịnh thị đã bị phế, Đại Lương lấy đâu ra nữ chủ?"  

 

Giọng Đại hoàng huynh lạnh lùng:  

 

"Đại Lương còn có công chúa."  

 

Ta lập tức quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất:  

 

"Phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt đối không có ý bất trung!"  

 

Giọng phụ hoàng lạnh lẽo như băng:  

 

"A Lữ."  

 

"Hạ quan có mặt."  

 

"Trẫm cho ngươi ba ngày, phải báo rõ Thái Bạch tinh ứng với ai, nếu không thì mang đầu đến gặp trẫm!"  

 

"Hạ quan nhất định dốc hết sức lực."  

 

"A Lưu."  

 

"Thần có mặt."  

 

"Đưa thuật sĩ dân gian kia đến, trẫm muốn đích thân hỏi hắn!"  

 

16

 

Yến tiệc trong cung kết thúc qua loa.  

 

Ta bị thị vệ áp giải về Diêu Hoa cung và giam lỏng, không có lệnh không rời khỏi điện.  

 

Lương Quý nhân lấy cớ ra hồ hái vài cành hoa sen, cũng bị binh lính cản lại ngay cổng Diêu Hoa cung. Nhìn đám giáp vệ bên ngoài, bà lần đầu tiên dẫn ta vào căn phòng mẫu phi từng ở.  

 

Nơi đó đã lâu không có người ở, vừa mở cửa, bụi mỏng bay lơ lửng trong ánh sáng.  

 

Lương Quý nhân dừng chân một lát.  

 

Bà vốn là cung nữ trong Diêu Hoa cung, dung mạo bình thường dáng người uyển chuyển, từ phía sau có bảy phần giống mẫu phi.  

 

Khi mẫu phi mới vào cung, từng bị Lưu Thục phi hãm , giáng đến Dụ Hoa tự tu hành.  

 

Một lần phụ hoàng uống say, nhận nhầm Lương Quý nhân là mẫu phi, nên bà mới có một lần hưởng ân sủng duy nhất.  

 

Lương Quý nhân quay lại gọi ta:  

 

"Công chúa, mau vào đây."  

 

Ta lặng lẽ bước vào, thấy bà cong hai ngón tay, khẽ gõ lên tường.  

 

Cuối cùng cũng tìm chỗ rỗng, bà cầm một chiếc búa nhỏ nhọn đầu, mạnh tay đập vào tường. Mảng tường bong ra, để lộ một hốc bí mật có cơ quan ẩn giấu.  

 

Lương Quý nhân không chút do dự, đưa tay xoay cơ quan.  

 

Một tiếng "ầm" nhỏ vang lên, tấm ván bước của giường mẫu phi từ từ nâng lên, lộ ra một đường hầm tối sâu hun hút.  

 

Lương Quý nhân chỉnh lại lọn tóc bên thái dương, thở dài nhẹ nhõm:  

 

"May mà những gì cha ta dạy, ta vẫn chưa quên."  

 

Lúc đó ta mới biết, cha của Lương Quý nhân chính là thợ đã xây nên mật đạo này. Ngày mật đạo hoàn thành cũng là ngày ông mất mạng.  

 

Lương Quý nhân lau giọt nước nơi khóe mắt, dịu dàng ta:  

 

"Mau đi thôi, công chúa. Rời khỏi nơi ăn thịt người này, đến tìm Lưu đại nhân, đừng quay lại nữa."  

 

Ta không kìm , dang tay ôm chặt lấy người phụ nữ nhân hậu này:  

 

"Chưa đến bước đường đó đâu, Quý nhân. Ta sẽ thắng. Ta sẽ báo thù cho mẫu phi, và cả cha của người."  

 

Chúng ta khôi phục cơ quan lại như cũ, dùng một bức tranh che đi hốc tường. Làm xong, ta thấy gã nội thị mờ nhạt kia lại xuất hiện ở Diêu Hoa cung.  

 

Quả nhiên, đám giáp binh bên ngoài không cản nổi Lưu Dung Dự.  

 

Nội thị đến báo rằng, đêm qua sau khi thuật sĩ dân gian tiến cung, phụ hoàng đã hỏi rằng Thái Bạch tinh ứng với ai trong số Tam công chúa và Lưu Thục phi.  

 

Thuật sĩ đáp rằng hắn không biết tên tuổi của nữ tử kia, sau khi bị phụ hoàng đánh đòn mới ra rằng, hắn chỉ thấy giữa ánh nắng chính ngọ, trên Thái Bạch tinh thấp thoáng hiện ra bóng dáng một nữ tử mặc long bào.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...