Bố Tôi Thực Sự [...] – Chương 5

### 07

Tôi bật đứng dậy, lạnh , "Được, đi thôi."

Khi tôi đến phòng học nhỏ, Giang Bạch và Lâm Tiểu Long vẫn đang ở đó, tôi nghe thấy Lâm Tiểu Long đang hét.

"Tin nhắn là do tao gửi thì sao!" Lâm Tiểu Long hét lên, "Tao đã ngủ với ta rồi! Giang Bạch, đàn bà của mày cũng chỉ đến thế thôi."

Giang Bạch nắm chặt tay, bị ba người cùng phòng giữ chặt.

"Đại ca, bình tĩnh! Bình tĩnh! Đánh nữa thì sẽ bị ghi lỗi đấy."

Lâm Tiểu Long đắc ý : "Giang Bạch, mày dám đến tao, tao đảm bảo mày không tốt nghiệp nổi! Dự án tốt nghiệp của bọn mày không phải gửi đi thi đấu liên trường à? Dự án này là do nhà tao tài trợ, hôm nay tao cho mày biết! Mày xong đời rồi! Mày không thể thi cao học, sau khi tốt nghiệp sẽ bị tất cả các công ty từ chối!"

Dự án tốt nghiệp của phòng Giang Bạch tham gia cuộc thi liên trường, nếu đoạt giải ba trở lên thì sẽ có suất bảo vệ luận văn, còn nhận quỹ khởi nghiệp cho sinh viên.

Giang Bạch đã đầu tư rất nhiều cho dự án này, bây giờ chỉ vì một câu của Lâm Tiểu Long, tất cả công sức đều đổ sông đổ biển.

Chính vì có những kẻ như Lâm Tiểu Long quá nhiều, nên những người như Giang Bạch, tập trung vào nghiên cứu dự án, cuối cùng lại việc uổng phí.

"Lâm Tiểu Long, mày cứ việc báo với trường về tao!" Giang Bạch nắm lấy cổ áo của Lâm Tiểu Long, đẩy hắn vào tường, lạnh lùng , "Xem trường sẽ xử lý loại cặn bã như mày, hay là xử lý tao! Còn việc tao có tốt nghiệp hay không, có thi cao học hay không, không phải do mày quyết định! Mà là do điểm thi của tao quyết định!"

Tôi đẩy cửa bước vào, Giang Bạch thấy tôi, lập tức đi tới.

"Kim Kim." Giang Bạch đặt tay lên vai tôi nhỏ, "Anh đã xin rút khỏi cuộc thi, dự định bán dự án cho một công ty. Anh đã điều tra ra có người ở nước ngoài thủy quân để bôi nhọ em, chờ lấy tiền bán dự án, sẽ người điều tra rõ chuyện này.

Em yên tâm, nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau, trả lại sự trong sạch cho em, để bọn chúng không còn lời nào để ."

Nghe xong, tôi chỉ thấy xót xa, dự án đó đối với Giang Bạch giống như đứa con của ấy.

Anh ấy đã nghiên cứu từ năm nhất, sau hơn ba năm mới có kết quả.

Anh ấy luôn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ sử dụng dự án này để tuyển đối tác.

Một khi bán cho người khác, ấy sẽ mãi mãi mất đi quyền tự chủ.

Giang Bạch không chỉ bán một dự án, mà còn bán cả ước mơ của ấy.

"Giang Bạch, không cần bán dự án! Cũng không cần rút khỏi cuộc thi! Anh không phải đã sau khi tốt nghiệp muốn khởi nghiệp, sau này kiếm tiền sẽ mua đồ hiệu cho em, để em ở nhà lớn sao?" Tôi ôm chặt Giang Bạch, đẩy ấy ra ngoài rồi khóa trái cửa lại.

Vương Tiểu Tiểu đập mạnh vào cửa hét lên: "Lão Tứ! Đừng cúi đầu trước loại cặn bã này!"

Giang Bạch tôi qua cửa sổ, ánh mắt ấy rất buồn, như vừa trải qua một cơn mưa.

Tô Tuyết đứng bên cạnh ấy, cũng tôi, ta khóc đến mắt đỏ hoe.

Mọi người đều tôi.

Lâm Tiểu Long tiến đến, giơ tay định chạm vào tôi: "Sao? Nghĩ kỹ rồi? Kim Kim, hôm nay trước mặt mọi người hôn tao một cái, tao sẽ tha cho Giang Bạch. Em biết đấy, nhà tao phần mềm chương trình. Chỉ cần tao một câu, Giang Bạch đừng mơ trong ngành này nữa!"

Tôi hắn , rồi giơ nắm đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn!

ch

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...