Giang Vỹ sáp đến ôm chặt lấy chân tôi: "Anh hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.”
“Anh vẫn còn yên em, Nguyễn Nguyễn.”
“Anh ở bên Thẩm Điềm Nhã chỉ là để giữ vị trí ở Thịnh Dương. Anh định khi nào đứng vững sẽ chia tay ta để quay lại với em!"
Tôi nhạt đầy chế giễu: "Thế có phải tôi nên cảm thấy vinh dự không?"
"Giang Vỹ, ban đầu tôi vốn định sáu tháng sau tiếp quản công ty sẽ cho giám đốc. Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như thích cháu rể của tổng giám đốc hơn."
"Đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta bên nhau ba năm rồi, đừng để tôi coi thường thêm."
Nói rồi, tôi đóng sầm cửa lại.
Giang Vỹ đứng ngoài cửa khóc lóc thảm thiết, khóc đến mức tôi cảm thấy phiền, tôi dứt khoát bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, bật nhạc lớn.
Bây giờ ta khóc chẳng qua chỉ vì tiếc cơ hội giám đốc chứ chưa bao giờ thực sự hối tiếc vì đã chia tay tôi.
Con người này thực sự quá thực dụng, tôi không khỏi nghĩ, đôi lúc tiền quả thực là một thứ tốt.
Giống như một tấm gương chiếu , có thể soi rõ rốt cuộc dưới lớp vỏ bên ngoài là người hay quỷ.
...
Sau đó, Giang Vỹ lại đến tìm tôi vài lần tôi luôn giữ thái độ rất kiên quyết.
Tôi với ta, nếu còn tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ bảo bố tôi cấm cửa ta trong ngành. Nghe , ta mới miễn cưỡng rời đi.
Ba tháng sau, tôi tiếp quản công ty trở thành tổng giám đốc.
Ngày đầu tiên bước vào công ty, tôi đã bị Thẩm Điềm Nhã chặn lại.
Cô ta tiều tụy đi nhiều, khuôn mặt vàng vọt, trông có vẻ sống không tốt chút nào.
Chiếc túi LV màu xanh mà ta luôn đeo cũng biến mất, nghe đã bị Giang Vỹ lấy lại.
Cô ta chặn tôi lại, trên mặt mang vẻ khiêm nhường và cung kính, hoàn toàn khác biệt với sự ngạo mạn trước đây.
Nhưng tôi vẫn có thể thấy sự không cam lòng ẩn sâu trong đáy mắt ta.
"Nguyễn Thịnh." Cô ta cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Trước đây tôi quá không hiểu chuyện. Tôi xin lỗi vì những gì mình đã . Cô có thể nào rộng lượng tha thứ, đừng so đo với tôi không?"
Giọng ta nghẹn ngào: "Những ngày gần đây tôi sống rất khổ sở, coi như đã nhận sự trừng . Tôi hứa sau này sẽ không như nữa, xin , nếu tôi rời khỏi Thịnh Dương, tôi thật sự không sống nổi!"
"Cô ơn hãy lòng trắc ẩn có không?"
Tôi ta một lát, rồi : "Ngay từ lúc dựa thế chèn ép người khác, đã phải nghĩ đến việc có ngày mình cũng sẽ bị đối xử như thế."
"Điều gì mình không muốn thì đừng với người khác. Lý lẽ này, chắc tôi không cần phải dạy nữa chứ?"
"Tôi đã cho rất nhiều cơ hội, giờ thì đã muộn rồi."
Tôi quay lưng, bỏ lại Thẩm Điềm Nhã đứng đó. Sau lưng, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít của ta đầy tuyệt vọng và bất lực.
...
Bạn thấy sao?