Nhân sự kinh ngạc bố tôi, mặt mũi trắng bệch, chân mềm nhũn dựa vào tường.
Phó giám đốc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, mắt trợn tròn, sau đó chợt phản ứng lại, cầu hòa:
"Chủ tịch, đây là một sự hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì cơ?"
Bố tôi bước vào, ngồi phịch xuống ghế da của phó giám đốc.
"Tôi muốn biết con tôi đã phạm phải lỗi gì, lúc nãy tôi nghe các người con bé không có giáo dục, có lẽ là do tôi dạy dỗ sai, ông đi, tôi sẽ sửa chữa."
Bố tôi lạnh lùng phó giám đốc, giọng điệu không hề nể nang.
Phó giám đốc mồ hôi đã chảy xuống mặt, không nên lời, chỉ cúi người đứng bên cạnh không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Điềm Nhã và Giang Vỹ đã sợ đến mức đứng như hóa đá, ngơ ngác tôi không thể tin vào mắt mình.
"Bố cho con xuống việc ở cơ sở là để sau này con có thể tiếp quản công ty tốt hơn, sao con lại yếu đuối như , sao lại để những thứ rác rưởi này bắt nạt ?"
Bố tôi tôi tỏ vẻ không hài lòng.
Tôi hừ lạnh một tiếng:
"Vì người ta có cậu là tổng giám đốc công ty mà."
"Con có quan hệ gì đâu, người ta coi thường con cũng là chuyện bình thường thôi."
"Cậu?" Bố tôi nhíu mày, về phía giám đốc điều hành.
Giám đốc điều hành ngẩn ra, hoảng hốt :
"Cậu nào? Chủ tịch, tôi không biết gì cả."
Qua kính trong suốt của phòng, tôi thấy các đồng nghiệp ngoài kia đều háo hức về phía này, như thể đang xem kịch hay.
Chủ tịch đã đến, còn mang theo tất cả các quản lý, với đội ngũ hùng hậu như thì đây là lần đầu tiên mọi người thấy.
Khi nghe chủ tịch là bố tôi, sắc mặt của các đồng nghiệp đều kinh ngạc, họ bỏ hết công việc trên tay, gần như muốn dán tai vào hóng chuyện.
"Ông Du, cháu nào là của ông , sao không giới thiệu cho chúng tôi biết?"
Bố tôi liếc giám đốc điều hành công ty.
Trong lời của bố tôi có chút không hài lòng, giám đốc điều hành đã sợ hãi, lập tức giải thích:
"Chủ tịch, tôi thật sự không biết, chắc chắn là có người vu khống tôi!"
Thẩm Điềm Nhã, sắc mặt tái nhợt, bước lên một bước, yếu ớt :
"Cậu, cháu là Điềm Nhã đây."
Giám đốc điều hành nhíu mày tôi.
"Tôi là con một, không có chị em nào cả, sao có thể cậu, đừng có mà bám víu quan hệ không rõ ràng!"
Thẩm Điềm Nhã loạng choạng, vội vã :
"Mẹ cháu là Tiền Diễm, là họ hàng xa của cậu, lần trước cậu về quê chúng ta đã gặp nhau rồi."
"Tiền Diễm?" Giám đốc điều hành suy nghĩ một lúc rồi nghiêm khắc : "Tôi không biết, đừng có những người họ hàng xa xôi không liên quan đến tôi mà tới tìm cách bám víu quan hệ, công ty Thịnh Dương này không phải là nơi dùng quan hệ."
Tôi liếc giám đốc điều hành.
Ôngta quả thật thông minh, không nhận thì bây giờ cũng không thể nhận nữa rồi.
Nhân sự và Giang Vỹ quay đầu Thẩm Điềm Nhã.
Các đồng nghiệp ngoài cửa đã bắt đầu xì xào to nhỏ, dù tôi không nghe thấy họ gì cũng đoán họ đang bàn tán về Thẩm Điềm Nhã.
Bởi vì họ chỉ chỉ trỏ trỏ, biểu cảm vừa kinh ngạc lại vừa khinh miệt.
Giám đốc điều hành bước tới một bước, cúi đầu với bố tôi: "Chủ tịch, loại người này chúng ta không thể giữ trong công ty, ông nhất định phải tin tưởng tôi, tôi chưa bao giờ đưa họ hàng vào công ty.
Việc này tôi thật sự không biết!"
Bố tôi không trả lời, chỉ quay đầu hỏi phó giám đốc.
"Là giống như con tôi sao, các ông coi thường con bé mà muốn đuổi việc con bé?"
"Tôi không biết, trong công ty của tôi, còn có người có thể đuổi con tôi, ông đúng là có quyền lực lớn thật đấy."
Phó giám đốc đã sợ đến mức run rẩy, nhân sự bên kia gần như ngất xỉu tại chỗ, liên tục không dám, đây là một hiểu lầm.
Bố tôi không thèm để ý họ, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi.
"Công việc trong công ty con học thế nào rồi? Tháng sau con sẽ bắt đầu tiếp quản công ty, lên tầng quản lý.”
“Công việc cơ sở chỉ cần hiểu sơ qua là , chủ yếu vẫn là phải tốt công tác quản lý và kế hoạch cho công ty, sau này Thịnh Dương vẫn cần con gánh vác."
Bạn thấy sao?