Bỏ Mặc Ngươi Ta [...] – Chương 2

Tôi lập tức đứng bật dậy, một cú đá hất ta ra:

“Không cần nữa, cứ để đi.”

Triệu Huyền sững sờ, khó tin hỏi:

“Thời Vũ, em có biết rằng việc giữ cho cơ thể không để lại sẹo là tôn trọng khán giả nhất không?!”

“Huống hồ, em là . Nếu em để lại sẹo, thì còn xứng với sao?!”

Miệng thì bảo không muốn tôi để lại sẹo, trong lòng lại chỉ mong tôi tự ti và ám ảnh về nó.

Năm xưa, ảnh đế như ta dứt khoát từ chối bao nhiêu nữ minh tinh xinh đẹp để công khai ở bên tôi – một ngôi sao hạng bét, khiến tôi bị fan của mắng chửi suốt mấy năm trời.

Thế mà ta chẳng những không hề đứng ra bênh vực, còn PUA* tôi:

“Thời Vũ, có lẽ họ chỉ cảm thấy em không xinh thôi mà.”

“Không sao cả, công nghệ bây giờ phát triển, nếu em muốn thẩm mỹ, cũng ủng hộ.”

Lúc đó tôi mù quáng, ngốc nghếch gật đầu.

Chỉ vì muốn xứng đôi với một ảnh đế như ta, tôi liều mạng đủ loại thẩm mỹ. Nhưng mặt càng sửa càng hỏng, giờ thậm chí còn có người chửi tôi là “quái vật thẩm mỹ”, tôi tiêm đầy độc tố.

Vì chuyện đó, tôi từng trầm cảm đến mức chỉ biết cuộn mình trong chăn, khóc đến run rẩy cả người.

Còn đúng hôm đó, Nhược Nhược lại nhờ nhan sắc mà giành giải Nữ chính đẹp nhất năm.

Ý thức quay trở lại, tôi nửa nửa không đẩy ta ra:

“Nếu thật sự xót xa cho em, sao không đi tìm Nhược Nhược hỏi tội ta? Hỏi xem tại sao không dùng dao giả mà cứ nhất định phải cầm dao thật đâm em?”

2

Nghe tôi nhắc đến chuyện Nhược Nhược tôi bị thương, sắc mặt ta lập tức trở nên khó coi hơn.

Ngay giây sau, Trình Tuần chen vào, giọng cố ra vẻ bình tĩnh:

“Thời Vũ, tôi biết em không muốn một bình hoa di , em coi trọng thực lực, đúng không?”

“Cho nên việc em tập trung vào diễn xuất bây giờ, tôi hoàn toàn hiểu .”

Anh ta dừng một chút, rồi đưa tôi một tờ lịch quay:

“Này, vừa mới nhận cho em một cảnh đánh nhau đóng thế. Bắt đầu quay lúc một giờ sáng, thù lao cũng khá tốt.”

Tôi cúi đầu, liếc vết thương nơi bắp đùi vẫn đang đau âm ỉ — hôm qua vừa bị thương, hôm nay đã bắt tôi thức trắng đêm quay cảnh hành ?

Tôi lạnh mặt, vung tay ném tờ lịch quay xuống đất:

“Không khỏe, không nhận.”

Lần này đến cả Trình Tuần cũng không giữ bình tĩnh, cau chặt mày, giọng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn:

“Thời Vũ, đóng phim gặp chút sự cố thì có gì mà lạ? Trước đây em mạnh mẽ thế cơ mà, hôm nay sao ?”

“Em có biết tôi đã kiên trì suốt năm năm không từ bỏ em, ngày ngày chạy đôn chạy đáo giành vai diễn cho em, cực khổ đến mức nào không?”

Tôi chằm chằm ta, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả, bật khẩy:

“Ồ, thật phải cảm ơn rồi.”

Anh ta theo tôi suốt năm năm, vào thời điểm tôi nổi đình nổi đám, tôi thu nhận ta quản lý. Anh cũng không quên ơn, luôn tận tâm tận lực vì tôi. Đến khi tôi rớt đài, vẫn không rời đi, còn cố gắng hết sức tìm vai diễn cho tôi.

Tôi luôn nghĩ là người có nghĩa khí, vì dù ba mẹ nhiều lần khuyên tôi về nhà tiếp quản sản nghiệp, tôi cũng không chịu.

Chính vì không muốn phụ lòng , tôi mới liều mạng đến thế, thường xuyên ở lại phim trường đến ba bốn giờ sáng cũng không nỡ rời đi.

Vậy mà kết quả thì sao?

Dù tôi có cố gắng đến mấy… cuối cùng cũng chỉ là bàn đạp cho Nhược Nhược bước lên.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ lắc đầu:

“Đã là sao hết thời rồi, cố gắng thế nào cũng vẫn là sao hết thời, thì tôi còn cố gì?”

Tôi ngẩng đầu, mỉm ta:

“Anh không cực khổ, tôi sao biết cực khổ? Giờ thì biết rồi — đã khổ , thì khỏi khổ nữa đi.”

Vừa dứt lời, Triệu Huyền và Trình Tuần đồng loạt quay sang tôi, ánh mắt đầy phức tạp.

Tuy cách có phần kỳ lạ, họ đều nghe hiểu rất rõ.

Tôi không cho họ thêm cơ hội lên tiếng, đứng dậy bước thẳng ra cửa:

“Tôi muốn xuất viện.”

Triệu Huyền phản ứng lại, vội vã đuổi theo tôi ra hành lang:

“Em còn định xuất viện gì nữa? Nhìn cái chân em đi, dọa người ta chết khiếp! Mau quay lại ngay!”

Trình Tuần cũng bước nhanh theo sau, cau mày muốn kéo tay tôi:

“Mau chữa cho khỏi cái đã, sắp tới còn nhiều cảnh hành đang chờ em.”

“Chỉ vì chuyện nhỏ thế này mà em đã mình mẩy, thì cả đời này đừng mơ ngóc đầu lên nổi!”

“Ngóc đầu lên?” Tôi đột ngột dừng lại, quay phắt người trừng mắt ta:

“Tôi thấy mấy người sợ tôi ngóc đầu lên thì có!”

Lời vừa thốt ra, mấy người đi ngang qua đều tò mò quay lại .

Thấy , Triệu Huyền vội vàng đeo khẩu trang, vừa che mặt vừa hạ giọng:

“Em bình tĩnh chút đi, có gì về rồi !”

Tôi hất tay ta ra, lớn tiếng quát:

“Tôi rất bình tĩnh đó!”

Lúc này, người vây xem càng lúc càng đông.

Triệu Huyền hoảng lên, quát lớn:

“Thời Vũ, em điên rồi à? Em không màng hình tượng của mình cũng phải nghĩ cho danh tiếng công ty chứ!”

“Bây giờ em như thế này, xấu xí chẳng khác gì mụ chanh chua, em định tôi mất mặt à?!”

Gương mặt dưới lớp khẩu trang của ta đỏ bừng vì tức giận. Tôi đưa tay giật phăng chiếc khẩu trang xuống:

“Hóa ra ảnh đế chỉ thích mỹ nữ thôi hả?”

Khẩu trang vừa rơi xuống, đám người xung quanh lập tức xôn xao:

“Ơ kìa, chẳng phải là ảnh đế Triệu Huyền sao? Còn bên cạnh là ấy – Thời Vũ đúng không?!”

“Họ cãi nhau giữa bệnh viện đấy, chẳng lẽ… có bầu rồi?”

“Không phải đâu, chẳng phải ảnh đế nổi tiếng là cưng chiều Thời Vũ – ‘nữ xấu’ đó lắm sao? Tôi cứ tưởng họ là đích thực cơ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...