Lâm Bình Bình sắp chuyển đi.
Chỉ thu dọn một chiếc vali nhỏ.
Lúc đến đồ đạc của ấy vốn đã không nhiều, lúc rời đi cũng đơn giản.
Tôi có thể thấy ấy thực sự thích Hoắc Dương.
Bởi vì khi ấy đề nghị rời đi, Hoắc Dương không hề níu kéo, khoảnh khắc đơn trong mắt ấy, tôi đặc biệt quen thuộc.
"Vấn đề của đã giải quyết rồi, mau đi tìm ấy đi." Lâm Bình Bình , "Nếu cần, em cũng có thể giúp giải thích".
"Cảm ơn, chiều nay sẽ bay đến Fiji." Anh ấy như nhớ ra điều gì buồn , đặc biệt dịu dàng.
Cô ấy mà họ , là tôi sao?
Hoắc Dương sẽ đến Fiji tìm tôi?
Khi Lâm Bình Bình rời đi, Hoắc Dương đưa cho ấy một tấm séc.
Nếu tôi là Lâm Bình Bình, tôi sẽ xé nát tấm séc ném vào mặt tên tra nam, dứt khoát giống như khi tôi ký thỏa thuận từ bỏ cổ phần.
Nhưng ấy chỉ nhận lấy, cất vào ví, lời cảm ơn.
Sau đó nghĩ lại, người ngu ngốc vẫn là tôi, người ta ít nhất còn có tiền, còn tôi thì người không ra người, tiền không ra tiền.
Anh ấy lấy tất cả đồ đạc trong tầng hầm ra, quần áo của tôi, bộ chăn ga gối đệm mà tôi thích, ảnh cưới của chúng tôi, ấy đã khôi phục lại căn nhà giống như trước đây.
Sau đó dùng "tôi", nghiêm túc chụp hai bức ảnh.
Lần này tôi không đám, ảnh chụp đúng với trình độ thực sự của ấy.
Anh ấy dường như không hài lòng, điều chỉnh góc độ lại chụp thêm vài tấm, kết quả vẫn xấu.
Anh ấy cứ chụp đến mức điện thoại nóng ran lên vẫn không hài lòng.
Nếu ấy không dừng tay nữa, tôi sắp bị nhiệt độ của điện thoại luyện hóa mất rồi.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải giúp ấy.
Mở góc rộng, điều chỉnh tiêu cự, chọn filte đẹp, thế này thì tốt rồi, cũng chẳng khác gì căn hộ mẫu.
Anh ấy gửi ảnh vào email của tôi.
Lần trước sử dụng email đó là để nhận thỏa thuận ly hôn mà ấy gửi đến.
Không lâu sau khi gửi email, ấy nhận email thông báo thư đã gửi, mắt ấy sáng lên.
Nhưng khi mở ra lại thấy đó chỉ là thông báo gửi thành công, lại có chút thất vọng.
Tôi không ngạc nhiên khi ấy phát hiện ra mình vẫn còn chút cảm với tôi sau khi tôi rời đi.
Dù sao thì chúng tôi đã từng có rất nhiều ngày tháng vui vẻ bên nhau.
Bạn thấy sao?