Sáng sớm hôm đó, Lưu Yến Linh vừa bước vào cửa đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống của ấy. Nhưng không vấn đề gì, vì đơn giản Chu Tô đã quen với điều này rồi. Lưu Yến Linh là Chu Tô vốn là học từ thời cấp 2, sau khi tốt nghiệp vẫn còn giữ liên lạc, mấy năm trước chỗ Chu Tô thiếu một người có thể tin tưởng trợ giúp vì đã đề bạt Lưu Yến Linh.
Nhớ năm đó, Lưu Yến Linh cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong lớp, thành tích tốt lại còn xinh đẹp, tính có chút kiêu kì. Nam sinh theo đuổi nàng có thể đứng thành hai vòng quanh Thiên An Môn. Cuối cùng, nàng lại kết hôn với một học cùng trường dáng vẻ rất bình thường- Dương Lực , khiến tất cả mọi người đều lấy lạ. Lưu Yến Linh giải thích cho sự lựa chọn của nàng là an toàn.
"Yến Linh, sao đàn bà con sau khi mẹ ai cũng như ai đều thích gào thét nhỉ?" Chu Tô lúc đó đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa hình ảnh nhẹ nhàng thắc mắc.
"Làm sao mà không nổi giận cho ?" Cô nhanh chóng đứng lên, hai tay chống nạnh: "Cậu có biết tiểu tổ tông nhà mình gì với mình không?"
Nàng cố uốn giọng, giả bộ : "Mẹ! Con không muốn học Piano nữa. Lý Húc Đông Piano bây giờ đã hết mốt rồi, Violin đang mốt nhất. Vì thế con muốn học Violin."
Chu Tô vẫn đang di chuyển chuột, kiên nhẫn : "Vậy cậu cứ nhẹ nhàng chuyện với con bé là rồi."
Lưu Yến Linh nhướn mày, thản nhiên : "Đúng , mình đã nhẹ nhàng chuyện với nó. Mình : ‘Chúng ta đã mua Piano rồi, Piano rất quý. Ba mẹ đã phải việc rất vất vả, rất lâu mới mua . Trước tiên con cứ học Piano cho thật giỏi sau đó lại tiếp tục học Violin có hay không. ’ Nhưng mà con bé kia không thèm nghe tớ cho hết câu đã nằm lăn ra đất, miệng gào toáng lên: ‘Ba ba. Mẹ ngược đãi con, con muốn Violin.’ Dỗ ngọt thế nào cũng không chịu, mình có thể không phát hỏa sao? Lúc đó tức điên lên, mình liền đánh vào mông nó, đứa nhỏ này còn có thể vô pháp vô thiên hay sao?"
Chu Tô thật sự bị của mình chọc . Chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Lý Húc Đông? Có phải là con trai của Lý Hiểu Khôn hay không?"
Lưu Yến Linh giận dữ ngồi xuống, bưng qua một chén nước uống hai ngụm sau đó : "Còn không phải? Thật đúng là ‘ hổ phụ vô khuyển tử ’, nhà họ Lý đó toàn mấy người không thích để cho nhà người khác yên ổn mà sống, đứa nhỏ như đã học đòi khích bác quan hệ mẹ con nhà mình. Còn có con rượu nhà mình bảo tiểu tử Lý Húc Đông đó tuổi còn nhỏ mà đã bày đặt theo đuổi con nhà lành rồi. Cậu xem, thật đúng là tính giống y như ba nó. Chuyện xưa của cậu ta lúc còn ở đại viện mình đã tránh không nhắc đến, mất mặt!"
"Điểm này mình đồng ý, khi đó cậu ta muốn theo đuổi cậu, cậu liền một cước đạp bay, cho cậu ta sợ đến mức từ đó thấy cậu liền bỏ chạy. Chuyện như thời điểm mình nhớ tới liền buồn ." Chu Tô phụ họa.
Lưu Yến Linh vừa nghe Chu Tô nhắc tới chuyện cũ, cũng không cam chịu yếu thế: "Còn , năm đó cậu chính là nhân vật nổi tiếng ở trong đại viện của chúng ta nha, một cước của mình còn không phải là học từ cậu sao. Cậu xem, tiểu tử Triệu Hiên đó cũng chỉ thỉnh thoảng trêu chọc cậu vài lần ... cậu đã nhằm vào phía dưới của cậu ta đá một cước. Triệu Hiên đó sợ đến nỗi trước mặt tất cả mọi người đòi vạch quần ra để nghiệm thương, khiến cho mấy nhỏ chúng ta mặt ai cũng hết đỏ rồi trắng."
Chu Tô nhíu mày: "Lưu Yến Linh, cậu đúng là xấu xa. Loại chuyện từ thời nảo thời nào cũng còn lôi ra , không biết xấu hổ."
“Xấu hổ gì chứ, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thú vị mà. Chính là mình thật tiếc nuối nha!"
"Về cái gì?"
"Chung Ly chứ sao nữa. Lúc đó mình đã rất si mê ấy đó, chính là ấy lại chẳng thèm liếc mình một cái, mà không riêng một mình mình, khi đó có biết bao nhiêu nhỏ trong đại viện thích hắn. Cuối cùng lại để cho cậu chiếm dụng, bi kịch!"
Chu Tô không đáp, gần đây Chung Ly không thường xuyên về nhà. Cô gọi điện thoại, cũng khó khăn lắm mới tiếp điện thoại.
Mấy cuộc điện thoại đó đều tùy tiện mấy câu liền vội vã cúp máy. Hơn nữa còn nghe giọng của con , giọng rất nhẹ nhàng và êm tai từ chỗ của Chung Ly.
Lưu Yến Linh thấy sắc mặt Chu Tô không tốt, vội vàng sang chuyện khác: "Chu Tô, mình chuyên mục ‘Chu du thế giới’ của chúng ta có thể chuyển thành nhật báo hay không chứ cứ theo kiểu tuần san thế này không đem lại lợi nhuận bao nhiêu. Lại cậu đi ra chụp bao nhiêu ảnh như , đăng ít quá thật lãng phí nha."
"Nếu không phải vì nuôi sống cậu và mấy nhân viên, cộng tác viên khác thì mình còn định nửa năm mới in bài một lần đấy. Mấy hình ảnh mình chụp đâu có tốt đến , gì dùng luôn , từ cái nhỏ đến cái lớn đều một tay mình Photoshop, vất vả lắm đó."
Lưu Yến Linh bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Tô chính là người như , luôn muốn hoàn hảo đến từng chi tiết. Thế người quá cầu toàn cũng thật vất vả, không phải tất cả mọi việc trên thế giới này đều có thể thực hiện một cách trọn vẹn.
Thôi, dù sao không phải ngày một ngày hai. Lưu Yến Linh không nữa mà lấy cuộn len cùng với cây đan từ trong ngăn kéo ra.
Chu Tô thấy của mình lấy len ra : "Lưu Yến Linh, cậu cầm tiền lương của mình mà cư nhiên việc riêng ngay trước mặt mình sao.”
Lưu Yến Linh không thèm ngẩng đầu, đáp lại: "Ai nha, việc của mình cũng chỉ có chừng đó, xong rồi thì mình việc khác thôi. Hơn thế nữa, chúng ta vừa là học vừa là bè tốt, chả lẽ cậu không thể mắt nhắm mắt mở giúp mình một chút."
Chu Tô bĩu môi không gì, chỉ là cúi đầu đôi tay Lưu Yến Linh thoăn thoắt xoay trái xoay phải, chỉ chốc lát sau liền ra một đoạn ngắn.
Chu Tô tò mò hỏi: "Yến Linh, cậu đang đan gì ? Trông không giống áo len nha."
"Là đan vớ, chân tay Dương Lực vừa đến mùa đông liền lạnh cóng. Bây giờ còn công việc bên ngoài nên không thể không mặc đồ dày. Mình đan cho ấy mấy chiếc vớ len, sau đó chỉ cần mặc một chiếc giày vải mỏng nữa là ấm." Lưu Yến Linh đáp lại.
"Có phải tất cả những người vợ đều phải những thứ này cho chồng?" Chu Tô hỏi
"Cái này" Lưu Yến Linh ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút: "Một người vợ tốt sẽ phải nghĩ tới những thứ này, nam nhân ở bên ngoài liều mạng phát triển sự nghiệp thì người vợ phải thương lấy chồng chứ, chẳng lẽ chờ hồ ly tinh bên ngoài thương?"
"Như a . . ." Chu Tô suy nghĩ thật kĩ, xem ra sau này phải học hỏi Lưu Yến Linh thật nhiều rồi.
Bạn thấy sao?