Lúc về đến nhà, dì Hồng là người nghênh đón Phương Đại Đồng từ ngoài cửa, gì ấy cực kỳ rạng rỡ.
Gì Hồng là tốt của mẹ Phương Đại Đồng, chồng mất lúc còn trẻ nên sau này gì vẫn sống ở Phương gia, gì là người Phương Đại Đồng lớn lên, đối xử với Phương Đại Đồng giống như con ruột.
Gì Hồng kéo Phương Đại Đồng lại, thần bí : "Tiểu tử, con cùng gì tới đây."
Phương Đại Đồng cảm thấy tò mò liền im lặng đi theo gì Hồng, hóa ra là gì dẫn mình đi tới chính phòng ngủ của mình, vừa mở cửa đã thấy rất nhiều những sợi len, đủ màu sắc lớn nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Gì Hồng! Gì tính mở tiệm len sao?"
Gì Hồng tươi bỏ tay Phương Đại Đồng ra, đi tới trước giường ngồi xuống dùng tay quấn những sợi len thành cuộn, : "Người trẻ tuổi các con thích loại len như thế nào gì cũng không biết nên đã mua mỗi loại một ít." Rồi sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Tối nay gì cháu mình sẽ bắt đầu đan nhé?"
"Đan cái gì cơ?"
"Đan khăn quàng cổ, tối hôm qua con còn học một buổi tối không ngủ. Đừng là con học đan len để bán đấy nhé?"
Không sai, nếu là việc khác Phương Đại Đồng có thể lấp liếm cho qua chuyện mà chiếc khăn quàng cổ mà Phương Đại Đồng đã cố gắng học cả buổi tối sau đó dạy Chu Tô đan cư nhiên lại bị vứt bỏ một cách dễ dàng như khiến thật sự đau lòng, không có tâm trạng nào mà giải thích nữa.
Phương Đại Đồng day day huyệt thái dương, : "Gì Hồng! Vì không có việc gì nên học chơi thôi."
Gì Hồng đứng lên đi tới trước mặt Phương Đại Đồng quan sát một lúc lâu mới : "Đại Đồng, gì đã chăm sóc cho con từ lúc con còn mặc quần yếm. Nguyên nhân của việc ngày hôm qua con gấp gáp muốn học đan len căn bản không đơn giản như , nếu không phải gặp người mình sao lại dùng nguyên một buổi tối không ngủ học đan len? Căn bản là để mát mặt trước người con đó. Ai, gì đây là lần đầu tiên thấy con vì một người con mà hao tâm tốn sức như , nếu thực sự con có người trong lòng, đó chắc chắn là một tốt, khi nào có thời gian hãy đem ấy về nhà cho gì Hồng cũng như ba mẹ con gặp mặt một chút!"
Phương Đại Đồng lẩm bẩm khổ: "Dạ, con chưa bao giờ thấy một nào giống như ấy cả."
Gì Hồng rốt cuộc cũng phát hiện Phương Đại Đồng có vẻ mệt mỏi, chung là có điểm không bình thường, đưa tay sờ trán Phương Đại Đồng, lẩm bẩm: "Có phải là con bị bệnh hay không?"
Phương Đại Đồng mở to mắt những sợi len trên giường, khẽ nhếch môi: "Gì Hồng! Con thất !"
"Cái gì? Con thất ? Bị người ta bỏ rơi?" Gì Hồng có vẻ như không thể tưởng tượng nổi: "Mấy đợi để con bỏ rơi có lẽ có thể xếp hàng từ nơi này đến tận sông Hoàng Phổ đấy."
"Gì Hồng, con mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."
"A… Ừ… Con cứ nghỉ ngơi đi…" Gì Hồng sắc mặt ngày càng thêm khó coi của Phương Đại Đồng, cũng không biết phải với cậu trai trước mặt này như thế nào nữa mặc dù rất tò mò không biết đặc biệt như thế nào mới có thể khiến Tiểu Ma Vương này khổ sở thành như .
Nhìn gì Hồng đi ra ngoài, Phương Đại Đồng chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống vuốt những sợi len, đáy lòng toát lên một hồi chua xót. Đến tột cùng thì phai sao mới có thể cứu vớt sinh mạng của đó. Phương Đại Đồng nghĩ, nếu có thể, sẵn sàng dùng cả tính mạng của mình để đổi cho . Dù sao, cái mạng này vốn là do Chu Tô cứu trở về.
Chuyện xưa một lần nữa lại xuất hiện một cách chậm rãi rõ ràng.
Bạn thấy sao?