Bỏ Lỡ Những Năm [...] – Chương 11

trong xe đang cúi đầu giống như lau nước mắt, mái tóc đen che mất khuôn mặt trắng nõn qua cũng có thể thấy là một mỹ nhân. Phương Đại Đồng châm chọc quay đầu lại Chung Ly : "Hóa ra là đang định đi chỗ khác cơ đấy?" Nếu như là người biết suy nghĩ thì không nên hành quá đáng như , hoặc là nếu như có một chút bận tâm đến thể diện cũng như cảm nhận của Chu Tô thì tuyệt đối sẽ không chuyện như . Cô trẻ trên xe giống như phát hiện có điều gì đó không đúng lắm nên ngẩng đầu liếc , vừa gặp phải ánh sắc bén của Phương Đại Đồng, lập tức lại cúi đầu.

"Thật sự xin lỗi vì đã không thể phụng bồi. Chu Tô, em chiêu đãi đồng nghiệp cho tốt nhé!" Không gì thêm nữa, Chung Ly vội vàng mở cửa xe, quay đầu xe đi thẳng.

Chu Tô ngơ ngác đứng tại chỗ, thật còn chưa tiêu hóa nổi huống vừa rồi.

"Thôi đi, Chu Tô đó chính là người chồng thân của em hả? Nói như thì em không cần phải đi chữa bệnh nữa đâu, dù sao nếu em chết ta cũng sẽ không để ý đâu." Phương Đại Đồng nửa châm chọc nửa phẫn hận .

"Có nhất định phải không?" Chu Tô chua xót : "Trong lòng tôi vốn đã rất khó chịu rồi."

"Anh không có ý này." Thật ra thì ý của Phương Đại đồng chính là ý này.

"Không có chuyện gì, sớm muộn gì cũng biết thôi. Tình huống của chúng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn như , cho nên tôi mới không có thời gian cũng như không muốn mấy thứ trị liệu vô vị kia." Chu Tô buông thõng tay.

"Chỉ là…" Phương Đại Đồng vội vàng sang chuyện khác: "Thực ra ta có vẻ hoa tâm phẩm vị không tồi ."

là gì?"

"Tối thiểu ta không có lái Mercedes-Benz hay BMW gì đó tới gặp , đầu năm nay khắp mấy con đường đều là những loại xe này, mấy người đó sợ không ai biết mình là nhà giàu mới nổi hay sao chứ?"

Chu Tô : "Cái người này, mồm miệng không tha cho ai bao giờ."

"Được rồi rồi, hôm nay huống có chút bất ngờ, hay là bữa cơm này để mời.”

"Thôi. Hôm nay tôi không còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa."

"Cứ đi theo , đảm bảo là em sẽ có khẩu vị ngay." Nói xong kéo tay Chu Tô đi.

Hai người gọi xe, Phương Đại Đồng đọc địa chỉ cho người lái xe taxi. Địa điểm mà ta gần như là ở vùng ngoại ô, trên đường đi đã rất nhiều lần người tài xế muốn quay lại, thời gian gần đây chuyện đánh cướp xe taxi là chuyện thường .

Xuống xe Phương Đại Đồng : "Chu Tô! Chúng ta giống phường trộm cướp lắm sao?"

"Một mình tôi đi đoán chừng người ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, thêm cả người với bộ dạng vừa giống như không một xu dính túi vừa có vẻ thổ phỉ như thì phải đề phòng là đúng rồi.”

"Chu Tô, tại sao em lại có thể như , có vẻ thổ phỉ còn châm chước chấp nhận còn cái câu không một xu dính túi là sao?"

"Không phải thì cớ sao không mời tôi ngay tại nhà hàng tôi chọn, vất vả đưa tôi đến nơi thâm sơn cùng cốc này thì có cái gì mà ăn chứ?"

Phương Đại Đồng : "Em cho rằng chỉ có Chung Ly là có xe còn không có phải không? Anh chỉ là không muốn lái xe ra ngoài khiến ta sợ hãi thôi. Lần sau sẽ cho em sáng mắt."

"Vậy đại nhân chuẩn bị cho tiểu nữ ăn cái gì, rau dại sao?"

"Đi, đi theo gia có thịt ăn." Anh ta vừa vừa nghênh ngang đi trước.

Chu Tô liếc ta một cái, lẩm bẩm : "Hẹp hòi."

Chỉ chốc lát sau, trước mặt bọn họ xuất hiện một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ giống như trong truyện cổ. Lối đi dẫn vào nhà bằng những viên sỏi màu vàng xếp sát nhau, quanh co uốn lượn, hai bên đường những phiến đá lớn màu đỏ dựng lên để trang trí. Cách bài trí cực kỳ tinh xảo, những viên đá lát đường khi dẫm lên không hề đau chân giống như tưởng tượng mà lại rất êm ái và thoải mái, Chu Tô nghĩ thầm, đây nhất định không phải là những viên đá bình thường.

Đi tới trước cửa mới phát hiện nơi này không phải chỉ sử dụng gỗ để lát mặt ngoài tường gạch mà thực sự những bức tường đều là do những tấm hoàn toàn là gỗ lớn tạo thành, những vân gỗ phía trên là điều biểu thị số tuổi của những tấm gỗ này. Nhìn kỹ một chút sẽ biết đây tuyệt đối không phải là những cây gỗ non mà là những cây gỗ Dương hảo hạng không dưới năm mươi tuổi.

Sau khi bước vào, Chu Tô càng thêm kinh ngạc, những cụm hoa Bách Hợp còn đẫm sương tùy tiện bày trí trên những vách gỗ, không nhiều cũng không ít, không có vẻ thưa thớt cũng không có vẻ quá chen chúc. Bàn ăn không nhiều trước mỗi bàn nhất định có một cửa sổ nhỏ chừng một thước, Chu Tô nghĩ thầm người thiết kế ra nhà gỗ này nhất định đã tính toán kĩ càng đến chuyện ánh sáng tự nhiên, nếu không mỗi chiếc bàn không thể nào chiếu sáng tốt như , không cho thực khách bị chói mắt cũng không quá tối. Khăn trải bàn bằng vải dệt từ sợi bông, hình thức đơn giản chỉ thêu thêm mấy đóa Lan Hồ Điệp nho nhỏ lại khiến người cảm thấy rất thoải mái.

Hơn nữa đây là vùng ngoại ô nên không khí rất an tĩnh, tổng thảy mà nơi này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy tinh thần sảng khoái, khoan thai vui vẻ.

Chu Tô suy xét một lúc sau đó Phương Đại Đồng : "Thật không ngờ, sao có thể phát hiện ra nơi hay như ?"

Không ngờ ông chủ đã đi tới, vỗ vỗ Phương Đại Đồng, bộ dạng rất quen thuộc: "Trở về lúc nào, vẫn không lộ diện nên tôi còn tưởng cậu mất tích rồi chứ?"

Phương Đại Đồng trả lời: “Tôi mới về mà.”

Ông chủ quan sát Chu Tô một lúc, sau đó nháy mắt với Phương Đại Đồng: "Bạn hả? Đẹp đấy."

Mặc dù khen nên Chu Tô khá vui mừng, bị thành của Phương Đại Đồng nên Chu Tô định giải thích bị Phương Đại Đồng cắt ngang.

Phương Đại Đồng nháy mắt với Chu Tô, sau đó với người kia: "Có khỏe không, mấy của tôi trước đây không đẹp mắt bằng ấy sao?"

"Tôi nhé Phương Đại Đồng, đầu óc của có phải mới bị nhúng nước chứ?" Chu Tô giận dỗi .

"Xem kìa, cậu ghen kìa! Hôm nay định ăn gì, Phương đại thiếu gia?"

Phương Đại Đồng cầm thực đơn : "Cái này, cái này còn có cái này. Được rồi trước là những thứ này đi."

Người nọ xoay người đi, Chu Tô không nén tức giận nữa: "Phương Đại Đồng, ăn một bữa cơm còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?"

"Anh em là của em hồi nào, em xấu xí kia?"

Chu Tô khẽ cắn răng không nữa, nếu cãi nhau với người như Phương Đại Đồng chỉ có thiệt thân mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...