Bộ Hỉ Phục “Chí [...] – Chương 3

Trước khi ra khỏi cửa, ta quay lại tôi, trong ánh mắt không giấu sự khinh thường.

 

Vừa lúc đó, Trần Khải nanh ta tin cho tôi:

 

“Vợ ơi, tối nay gặp khách hàng, không về ăn cơm với em .”

 

Nửa tiếng sau, Tiểu Tuyết đăng lên mạng xã hội, còn cố tag tôi vào xem:

 

“Bạn trai bao cả nhà hàng vì tôi.”

 

Trong góc phải bức ảnh là bàn tay của một người đàn ông, trên cổ tay ta đeo chiếc đồng hồ Rolex mà tôi đã tặng Trần Khải.

 

4

 

Tôi nhấn like bài viết của Trương Tiểu Tuyết, giả vờ như không biết gì, để ta nghĩ rằng tôi vẫn ngu ngơ bị xoay mòng mòng trong tay mình.

 

Những ngày tiếp theo, Tiểu Tuyết liên tục khoe khoang trên mạng xã hội, nào là túi Hermes, váy Chanel, vòng tay và dây chuyền LV.

 

Cô ta thậm chí còn nanh ta tin riêng cho tôi:

 

“Chi Hàm, túi này giống hệt của cậu đó.”

 

“Chi Hàm, trai tớ tặng cái vòng cậu thích nhất, chúng ta là chị em tốt mà, mượn cậu đeo thử nhé.”

 

“Bạn trai sẽ chiều tớ như công chúa. Anh ấy thực sự rất tớ!”

 

Không chỉ , ta còn đăng nhiều ảnh tự sướng, bức ảnh thích nhất là tấm ta chụp cùng sổ đỏ. Phần thích viết:

 

“Yêu người như chăm hoa, tôi chính là ví dụ điển hình.”

 

Rất nhiều bè để lại lời chúc mừng, còn tôi chỉ thờ ơ lướt qua.

 

Nhưng Tiểu Tuyết chưa kịp đắc ý lâu thì ba ngày sau đã gọi video cho tôi.

 

Vừa kết nối, ánh mắt ta dán chặt vào mặt tôi như muốn soi ra thứ gì đó.

 

Tôi cũng rõ mặt ta. Da dẻ từng mịn màng giờ đầy nếp nhăn, cơ mặt chảy xệ, trông như già đi mấy tuổi.

 

Tôi giả vờ kinh ngạc hỏi:

 

“Tiểu Tuyết, sao cậu cứ tớ chằm chằm thế? Với cả mặt cậu bị sao ?”

 

Nghe tôi hỏi, ta mới giật mình, vội vàng lấy tóc che mặt, ánh mắt lảng tránh:

 

“Không, không có gì, chỉ là muốn xem dạo này cậu thế nào. Nhớ chăm sóc da nhé, đừng thức khuya.”

 

“Ôi trời, gần đây tớ hơi lơ là thật.”

 

Câu của tôi khiến ta tạm thời hạ thấp cảnh giác, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét mặt tôi.

 

Tôi biết mấy cái mụn nội tiết tố trên trán vẫn chưa hết, và Tiểu Tuyết đã săm soi khá lâu mới cúp máy.

 

Tôi tưởng ta sẽ tiếp tục hành xử ngớ ngẩn như trước, không ngờ một tuần sau lại trực tiếp chặn tôi ở dưới chung cư.

 

Lần này còn có cả Trần Khải, người ta giả vờ vừa “ cờ gặp”.

 

Tiểu Tuyết khom lưng, đeo khẩu trang kín mít. Vừa thấy tôi, ánh mắt ta vẫn tập trung vào mặt tôi. Nhưng đáng tiếc, mụn trên trán tôi giờ đã biến mất, làn da trắng mịn trở lại như trước.

 

Còn người xuống dốc thảm , chỉ có mình ta.

 

Tiểu Tuyết trợn mắt, dường như không tin nổi.

 

“Chi Hàm, dạo này cậu ? Hay là cậu bị bệnh gì?”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Ơ, tớ khỏe lắm, cậu hỏi gì kỳ ?”

 

Lúc này Tiểu Tuyết không nhịn nữa, vòng qua vòng lại quan sát tôi, lẩm bẩm:

 

“Không thể nào, sao cậu không thay đổi chút nào…”

 

Trần Khải cũng hỏi tôi vài lần xem có cảm thấy khó chịu trong người không. Tôi vẫn lắc đầu, trong lòng buồn muốn chết.

 

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua chiếc khăn trên mặt Tiểu Tuyết bay mất.

 

Tôi rõ khuôn mặt ta, đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, giống như vỏ cây già cỗi.

 

Trần Khải đứng bên cạnh cũng ngây người, sững sờ không thốt nên lời.

 

Đúng lúc đó, bà cụ tám mươi tuổi ở tầng một mắc chứng Alzheimer mặc bộ hỉ phục đỏ chạy qua trước mặt chúng tôi, miệng lẩm bẩm:

 

“Tôi sắp cưới rồi, sắp dâu rồi.”

 

Tiểu Tuyết bàng hoàng, mắt trợn to như muốn nổ tung.

 

“Bộ hỉ phục tớ tặng cho cậu sao lại ở trên người bà ta?!!!!!!”

 

5

 

Nhìn vẻ mặt tức tối của Trương Tiểu Tuyết, tôi giả vờ ngây thơ vô tội, mỉm :

 

“Đó là bà cụ ở tầng dưới, tớ thấy bà đáng thương quá nên muốn tặng bộ đồ này để bà ấy hưởng chút phúc khí.”

 

Lời tôi vừa dứt, mặt Tiểu Tuyết chuyển từ đỏ sang trắng, cuối cùng như bừng tỉnh, hét lên giận dữ:

 

“Bộ đồ này chỉ có cậu mới mặc, đưa cho người khác sẽ tôi!”

 

“Cậu mau lấy lại đi!”

 

Tôi nhíu mày, giả vờ ngạc nhiên hỏi:

 

“Tiểu Tuyết, cậu đang ? Chẳng lẽ bộ đồ này có bí mật gì sao?”

 

Rồi tôi quay sang Trần Khải, bộ khó hiểu:

 

“Chồng ơi, có biết Tiểu Tuyết đang gì không?”

 

Nhận ra mình lỡ lời, Tiểu Tuyết lập tức dịu giọng:

 

“Trời ơi, ý tớ là món quà tớ tặng cậu mà cậu lại đưa cho người khác, tớ đau lòng thôi.”

 

Trần Khải vội vàng phụ họa:

 

“Đúng đúng, ý Tiểu Tuyết là thôi. Vợ ơi, đừng nghĩ lung tung.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...