Bộ Hỉ Phục “Chí [...] – Chương 2

Hơn nữa, từ khi xuất hiện triệu chứng đến lúc qua đời, chỉ vỏn vẹn một tháng rưỡi. Điều đó cho thấy lời nguyền trong bộ váy rất mạnh, khiến hiệu quả phát tác nhanh chóng.

 

Nhớ lại gương mặt đắc ý của Trương Tiểu Tuyết khi đổi lấy từ tôi một làn da hoàn mỹ và cơ thể khỏe mạnh, ánh mắt tôi chợt lóe lên.

 

“Trương Tiểu Tuyết, thích đổi mạng đến thế, lần này tôi cho đổi thỏa thích!”

 

Tôi gọi điện cho trợ lý, cầu ấy tìm mua bằng một bộ hỉ phục giống hệt trong ngày hôm nay.

 

Chỉ hai giờ sau, trợ lý đã mang đến một bộ váy không khác chút nào. Nhìn hai bộ váy giống như đúc, tôi hài lòng vô cùng.

 

Tôi cất bộ váy mới, rồi lấy bộ của Trương Tiểu Tuyết tặng, đóng gói cẩn thận và mang đi xử lý.

 

Sau khi mọi thứ hoàn tất, tôi ngủ một giấc thật ngon.

 

Hôm sau, như ý nguyện của Trương Tiểu Tuyết, tôi mặc bộ hỉ phục suốt buổi lễ.

 

Cô ta vô cùng mãn nguyện, thậm chí còn vui hơn cả tôi. Người ngoài vào còn tưởng ta trúng số.

 

Chỉ có tôi biết, mình thực sự đã tặng ta một “tấm vé số”. Nhưng liệu khi trúng giải, ta còn có thể vui như thế không?

 

3

 

Ngày thứ hai sau lễ cưới, tôi và Trần Khải đăng ký kết hôn, sau đó giao toàn bộ công ty cho ấy quản lý.

 

Bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi từ nhiều năm trước, để lại gia nghiệp lớn lao mà chỉ mình tôi phải gánh vác.

 

Từ khi quen tôi, Trần Khải đã chuyển từ ngành học trước đây sang quản trị tài chính, với lý do cao đẹp là giúp tôi quản lý công ty.

 

Trương Tiểu Tuyết, thân của tôi, cũng thường xuyên “rót thuốc vào tai”, không ngừng gợi ý rằng tôi nên giao công ty cho Trần Khải.

 

Cô ta hay :

 

“Chi Hàm, cậu cứ để Trần Khải quản công ty đi, chúng ta sau này tha hồ đi chơi, chẳng cần lo nghĩ gì nữa!”

 

“Trần Khải vừa giỏi giang, lại thương cậu. Có ấy lo cho công ty, cậu chỉ cần bà chủ giàu sang thôi!”

 

Đã thế thì, hai người họ đã tính toán từng bước như , tôi đương nhiên cũng phải giăng một cái lưới, thuận tiện trải đường giúp họ luôn.

 

Nhớ lại kiếp trước, tôi chết vì ung thư vú giai đoạn cuối. Lần này, cẩn thận vẫn hơn, tôi lập tức đặt lịch kiểm tra sức khỏe.

 

Nhìn thấy báo cáo sức khỏe không vấn đề gì, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Từ bệnh viện về nhà, tôi liên hệ một thám tử tư, bảo ta điều tra kỹ càng mối quan hệ giữa Trương Tiểu Tuyết và Trần Khải.

 

“Hãy điều tra mọi thứ về hai người này cho tôi. Tiền bạc không thành vấn đề.”

 

Vừa cúp máy, Trương Tiểu Tuyết đã mở cửa bước vào nhà tôi.

 

Hôm nay, ta mặc một chiếc váy Chanel cao cấp, đeo túi LV trị giá 500 triệu trên tay, đi đôi giày cao gót mười phân, hoàn toàn khác xa hình ảnh quần jeans, giày vải ngày thường.

 

Thấy tôi hơi ngạc nhiên, ta không kiêng nể gì mà ngồi xuống sofa bên cạnh, cao giọng:

 

“Chi Hàm, tớ có trai rồi! Hôm nay đến báo tin vui cho cậu đây. Toàn bộ đồ trên người tớ đều là trai tặng cả.”

 

Tôi đương nhiên biết rõ trai ta là ai, vẫn giả vờ tò mò:

 

“Ồ, đại gia nào mà hào phóng ? Khi nào giới thiệu cho tớ gặp với?”

 

Trương Tiểu Tuyết đắc ý:

 

“Không vội, đợi thời cơ chín muồi, tớ sẽ dẫn cậu gặp ấy.”

 

Tôi gật đầu đồng ý, sau đó ngồi im lặng ta diễn trò.

 

Tôi hiểu, hôm nay ta đến đây chính là để khoe khoang với tôi.

 

Gia đình Tiểu Tuyết nghèo khó, bố mẹ thì trọng nam khinh nữ, ta từ nhỏ đã không có tiền chăm chút cho bản thân.

 

Sau khi kết với tôi, từ sự ngưỡng mộ dần biến thành ghen tỵ.

 

Bây giờ, có quần áo hàng hiệu, ta nhất định phải đến đây diễn một màn cho tôi xem.

 

Tôi lướt mắt ta một cái, nhận ra da mặt đầy mụn của ta nay đã mịn màng hơn, kỹ sẽ thấy xuất hiện nếp nhăn nơi khóe mắt và rãnh .

 

Tôi cố ý trêu ghẹo:

 

“Ồ, Tiểu Tuyết, da cậu đẹp lên trông thấy, dùng sản phẩm gì thì giới thiệu cho tớ với.”

 

Nghe tôi khen, Tiểu Tuyết càng thêm đắc ý.

 

“Chẳng có sản phẩm gì đâu, đây là phúc khí đến thôi.”

 

Cô ta dừng lại, chằm chằm vào trán tôi, tiếp lời:

 

“Nhưng cậu thì phải cẩn thận đấy, trán đã nổi mụn rồi. Không dưỡng da thì cẩn thận kẻo chồng đi lăng nhăng. Đàn ông ai mà chẳng mê phụ nữ đẹp.”

 

Tôi sờ lên trán, giả vờ không nghe ra ý châm chọc, còn bộ cầu xin ta chỉ cách.

 

Tiểu Tuyết ngồi lải nhải một hồi, cho đến khi điện thoại ta reo, ta mới đứng dậy định rời đi.

 

“Bạn trai tớ đang chờ để đi ăn nhà hàng Michelin.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...