“Chi Hàm, cậu thích phong cách lãng mạn Trung Hoa, nên tớ đã đặc biệt đặt may riêng cho cậu bộ hỉ phục này đấy.”
“Bộ này tốn đến tám vạn lận đó! Cậu xem tớ tốt với cậu thế mà, có phải không?”
Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, chạm ngay phải ánh mắt tràn đầy mong đợi của thân Trương Tiểu Tuyết.
Trên bàn, bộ hỉ phục đỏ rực bọc trong lớp vải đen lộ ra một cách đầy trang trọng. Tôi mới ngộ ra rằng, mình đã sống lại.
Sống lại vào đúng ngày trước lễ cưới.
Kiếp trước, Trương Tiểu Tuyết đã tặng tôi bộ Hỉ Phục đắt đỏ này để chúc mừng đám cưới của tôi.
Tôi chăm bộ váy trước mắt, những đường chỉ vàng xoắn xuýt từng vòng lộ ra chút gì đó kỳ dị.
Kiếp trước, chính bộ hỉ phục này đã hủy hoại cả cuộc đời tôi!
1
Đêm trước ngày cưới, thân tặng tôi một bộ hỉ phục truyền thống đậm chất Trung Hoa, trị giá hơn tám vạn. Không chút do dự, tôi mang bộ váy đó tặng lại cho bà cụ già mắc chứng Alzheimer ở dưới tầng nhà tôi.
Kiếp trước, ta cũng tặng tôi bộ váy đắt đỏ này để chúc mừng đám cưới. Nghĩ không thể phụ lòng tốt của , tôi đã mặc nó suốt buổi lễ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường.
Da dẻ của vốn đầy mụn và vết thâm trở nên mịn màng đến lạ kỳ, trong khi làn da vốn không tì vết của tôi bắt đầu nổi mụn chi chít.
Cô ta từng chẩn đoán mắc ung thư vú, bệnh lại tự khỏi mà chẳng cần nhập viện. Ngược lại, trong một lần kiểm tra sức khỏe, tôi phát hiện mình đã ở giai đoạn cuối của căn bệnh ấy.
Sức khỏe của tôi ngày một sa sút, còn ta thì càng rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Cuối cùng, tôi không qua khỏi. Sau khi chết, tôi mới tận mắt chứng kiến thân và chồng tôi quấn lấy nhau. Thì ra, bọn họ đã vụng trộm nhau từ lâu.
Hóa ra, bộ hỉ phục kia chính là công cụ để ta tráo đổi vận mệnh với tôi.
Nhưng khi mở mắt lần nữa, tôi quay trở về đúng ngày ta tặng tôi bộ váy đó.
Lần này, tôi sẽ không để ta đạt ý đồ!
2
Nghĩ đến những gì đã xảy ra kiếp trước, tôi siết chặt bàn tay đến phát đau.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng đè nén cơn hận dâng trào trong lòng.
Thấy tôi im lặng quá lâu, Trương Tiểu Tuyết tưởng rằng tôi không thích món quà của ta, bèn cất giọng đầy ấm ức:
“Chi Hàm, có phải cậu thấy nó quá rẻ, không xứng với cậu đúng không? Đây đã là món quà tốt nhất mà tớ có thể tặng rồi.”
Chưa kịp lên tiếng, Trần Khải – vị hôn phu của tôi – đã vội đứng lên an ủi ta:
“Tiểu Tuyết, em đừng nghĩ nhiều. Quà em tặng rất đẹp mà.”
Sau đó, ta quay sang trách móc tôi:
“Chi Hàm, Tiểu Tuyết là thân của em. Em đừng quá thực dụng như .”
Nhìn hai người họ tứ ngay trước mặt mình, tôi chỉ biết nhạt.
Một người là chồng sắp cưới, một người là thân nhất, thế mà lại công khai thể hiện cảm với nhau như .
Kiếp trước, tôi sẽ chẳng mảy may nghi ngờ gì vì cả ba từng là đại học. Nhưng kiếp này, trong tôi là linh hồn của kẻ đã chết một lần, chẳng dễ bị lừa như trước nữa.
Điều chỉnh cảm , tôi bước đến bên Trương Tiểu Tuyết, nhẹ nhàng trấn an:
“Tiểu Tuyết, quà cậu tặng tớ rất thích.”
Nghe , ta mới nở nụ hài lòng, rồi đưa ra cầu giống hệt kiếp trước:
“Chi Hàm, ngày mai cậu có thể mặc bộ váy này suốt buổi lễ cưới không? Tớ thật sự mong cậu sẽ mang theo lời chúc phúc của tớ bước vào hôn nhân.”
Vì lễ cưới của tôi theo phong cách phương Tây, ta sợ tôi từ chối, liền liếc mắt cầu cứu Trần Khải.
Nhưng trước khi ta kịp lên tiếng, tôi đã đáp ngay:
“Tất nhiên là . Đây là tấm lòng của cậu, ngày mai tớ nhất định sẽ mặc.”
Nghe tôi trả lời dứt khoát, cả hai thoáng nghi hoặc nhanh chóng tỏ vẻ hài lòng.
Đạt mục đích, Trương Tiểu Tuyết rời đi. Ngay sau đó, Trần Khải cũng viện cớ ra ngoài.
Khi cả hai đã đi, tôi ngồi xuống sofa, chậm rãi nhớ lại từng chi tiết dẫn đến thảm kịch kiếp trước.
Tôi đeo găng tay, lật từng lớp váy kiểm tra cẩn thận, không tìm thấy vật gì liên quan đến mình giấu trong đó.
Như , vấn đề chỉ nằm ở chính bộ váy này.
Kiếp trước, tôi chỉ mặc nó một lần duy nhất vào ngày cưới, và từ đó mọi bất hạnh bắt đầu. Điều đó chứng tỏ, điều kiện để lời nguyền phát huy tác dụng là tôi phải mặc bộ váy này.
Bạn thấy sao?