Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đã quay trở về thời điểm trước khi tất cả sai lầm bắt đầu.
Ta quỳ trước đại điện, Tề Quân Hành đang bảo vệ tiểu sư đệ, đồng thời ra lệnh nghiêm khắc trừng ta.
“Diệp Đình, ngươi có biết lỗi chưa?”
Đời trước cũng như thế này.
Tề Quân Hành là sư tôn của ta, rõ ràng ta mới là đại đệ tử của người, trái tim của người toàn bộ đều dành cho tiểu sư đệ.
Ta biết tiểu sư đệ tư chất xuất chúng, là thiên chi kiêu tử.
Nhưng thiên vị đến mức này, toàn bộ Thượng Vân Phong cũng chỉ có một mình hắn ưu ái.
Thế mà đời trước, ta lại không tỉnh táo.
Tề Quân Hành là người ta thương nhất, cả đời này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là kết đạo lữ với sư tôn.
Sự bảo bọc mà sư tôn dành cho tiểu sư đệ khiến ta ghen tuông đến mức sinh ra tâm ma, cuối cùng bị đuổi khỏi Thượng Vân Phong.
Ta không cam lòng, tự lập ma giáo bên ngoài, tấn công Thượng Vân Phong, lấy tiểu sư đệ con tin, ép Tề Quân Hành cùng ta kết giao.
Ta liên tục ép hỏi Tề Quân Hành: “Người có ta không?”
Nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt nhắm chặt và sự lạnh lùng im lặng.
Cho đến khi tiểu sư đệ dẫn người đến g.i.ế.c ta tại Ác Mộng Cốc, ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Ta và Tề Quân Hành dây dưa suốt năm trăm năm, dâng tặng mọi kỳ trân dị bảo trên đời, không đổi một lần người chủ .
Còn tiểu sư đệ chỉ cần khẽ ho một tiếng, người thanh lãnh như lại đau đáu lo lắng không yên.
Từ khoảnh khắc đó, ta đã hiểu ra.
Có những thứ, nếu là của mình, ngay từ đầu sẽ là của mình.
Nếu không phải, cả đời cũng không cầu .
Giống như hiện tại .
Ta đã không còn nhớ mình bị vì lý do gì, ta cũng không đối xử tệ với tiểu sư đệ ngay từ đầu.
Có lẽ, ta cũng rất ấm ức.
Nhưng giờ đây ta đã không còn bận tâm nữa.
Không những không bận tâm, mà còn muốn tránh xa Tề Quân Hành và tiểu sư đệ, càng xa càng tốt.
Năm trăm năm trước, họ đã khiến ta đau đớn tột cùng.
Ta không muốn lặp lại quãng thời gian đó nữa.
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lấy lệnh bế quan:
“Dạ sư tôn, đồ nhi biết lỗi.”
“Con nguyện tự chép kinh tâm ba trăm lần, sau đó bế quan nửa năm để chịu .”
Tề Quân Hành khoác áo trắng như tiên nhân, đã mang vài phần phong thái thần tiên.
Ta cảm nhận ánh mắt rơi trên người mình, mang theo vài phần nghi hoặc và dò xét.
Thế nhân đều , người vì thành tiên mà đã đoạn tuyệt thất lục dục.
Ta chỉ thấy buồn .
Đâu phải đoạn tuyệt thất lục dục, chẳng qua là chưa gặp người mình lòng thôi.
Đang suy nghĩ miên man, tiểu sư đệ Ngu Tư Nhĩ bất ngờ lên tiếng tan bầu không khí im lặng:
“Sư tôn, đại sư huynh cũng không cố ý, bế quan nửa năm có phải hơi lâu quá không? Hay là... hay là miễn bế quan đi?”
Giọng mang theo sự nũng quen thuộc, lại khiến ta buồn nôn.
Ta hạ ánh mắt, giọng lạnh lùng:
“Sư tôn, là đồ nhi tổn thương sư đệ trước, nên bị là đúng.”
Ta cứ nghĩ rằng Tề Quân Hành sẽ không chút do dự mà ta, không ngờ người lại hơi ngập ngừng:
“Thôi .”
“Hy vọng ngươi thật sự nhận ra sự ngang ngược của mình.”
“Chép kinh tâm một trăm lần, không cần bế quan nữa.”
Ta cúi đầu đáp nhỏ một tiếng “Dạ”, im lặng né tránh bàn tay muốn đỡ ta của tiểu sư đệ, giả vờ không thấy ánh mắt đầy đau lòng của hắn.
Thôi đi, tổ tông của ta, đời này chúng ta đừng có bất kỳ liên quan gì với nhau nữa.
Sư đệ, ngươi hãy sống vui vẻ cùng sư tôn, chúng ta mỗi người một ngả, từ đây đừng gặp lại nữa.
Ba tuần sau là đại hội tỷ võ.
Kiếp trước, vì bị mà ta không tham gia đại hội này. Sư tôn dưới trướng chỉ có hai đồ đệ là ta và tiểu sư đệ, nên người đã để sư đệ tham gia rèn luyện. Vì lòng đố kỵ, trước khi sư đệ lên thi đấu, ta đã cho hắn uống một viên Đoạn Cốt Đan, khiến hắn bị thương nặng trong trận đấu.
Lần đó, ta bị sư tôn nhốt trong Hàn Tuyền, chịu đủ bảy roi mới thả ra.
Đó chính là khởi nguồn mọi ân oán giữa ta và tiểu sư đệ.
Nhưng lần này, ta sẽ không can thiệp gì nữa.
Hy vọng tiểu sư đệ có thể giành vị trí vốn thuộc về hắn.
Thế , lý tưởng thì đẹp đẽ, thực tế lại phũ phàng.
Ta tính trăm phương ngàn kế, lại không ngờ rằng vì không bị nhốt nên suất tham gia thi đấu lần này lại rơi vào tay ta.
Bạn thấy sao?