Hách Trạm giữ chặt tôi, dù tôi giãy giụa thế nào cũng không thoát ra , chỉ có thể trơ mắt họ đưa con bé đi.
Giây tiếp theo, chân tôi mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, trời đã tối, tôi nằm trên giường bệnh, mu bàn tay đang truyền dịch.
Tôi chằm chằm vào từng giọt dung dịch nhỏ xuống, đột nhiên bật dậy, giật kim truyền ra, rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, tôi thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông có vẻ nho nhã.
Vừa thấy tôi, ta lập tức đứng lên:
"Chị Trì, chị tỉnh rồi."
Tôi cảnh giác ta:
"Anh là ai?"
Thấy tôi căng thẳng, ta giơ điện thoại ra cho tôi xem:
"Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Hách , ấy dặn tôi chăm sóc chị."
Ánh mắt tôi lướt qua màn hình điện thoại, đó là tin nhắn trò chuyện giữa ta và Hách Trạm.
Tôi hạ bớt cảnh giác:
"Giúp tôi cảm ơn ấy, tôi ổn rồi, có thể về rồi."
Nói xong, tôi quay người bước đi.
Anh ta nhanh chân chắn trước mặt tôi:
"Chị Trì, giờ này chị định đi đâu?"
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên:
"Đi gặp con tôi."
Anh ta vẫn đứng chắn trước tôi, giọng đã mềm hơn:
"Tổng giám đốc Hách đã sắp xếp xong xuôi, sáng mai ấy sẽ đưa chị đi."
Tôi bình tĩnh đáp:
"Cảm ơn Hách , tôi muốn gặp con bé ngay bây giờ."
Thấy tôi kiên quyết, ta đành gọi điện cho Hách Trạm.
Sau khi cúp máy, ta lịch sự :
"Tổng giám đốc Hách bảo ấy sẽ đến ngay, chị Trì chờ một lát."
Tôi gật đầu cứng ngắc, xoay người trở lại phòng bệnh.
Hai mươi phút sau, Hách Trạm đến.
Vừa mở cửa bước vào, tôi cảm nhận hơi lạnh từ người ấy, như thể vừa đứng bên ngoài rất lâu.
Biểu cảm của vẫn bình thản, như thể chưa từng chứng kiến cảnh tôi điên cuồng gào thét lúc sáng.
Tôi gặp lại Chân Chân lần cuối.
Sau khi lo liệu hậu sự cho con bé, tôi xin nghỉ một thời gian.
Tôi trở về căn nhà nhỏ từng thuộc về hai mẹ con tôi, giam mình trong đó suốt nhiều ngày.
Xung quanh vẫn còn đầy quần áo và đồ chơi của Chân Chân, dấu vết của con bé không thể nào xóa nhòa.
Tôi bắt đầu mất ngủ triền miên, rụng tóc từng mảng, người gầy rộc đi.
Sau một tháng tôi xin nghỉ, Hách Trạm đích thân đến tìm tôi.
Nhìn cau mày lo lắng, tôi khẽ lời xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi sẽ sớm quay lại việc."
Nhưng không trả lời, mà chỉ hỏi:
"Cô ổn chứ?"
Tôi khẽ gật đầu.
Quay lại cuộc sống và công việc, tôi cố gắng mình bận rộn để chôn chặt những đau đớn vào sâu trong lòng.
Bề ngoài, tôi dường như chẳng khác gì trước đây.
Thế , một tin nhắn bất ngờ đã vỡ tất cả sự kiên trì và lớp vỏ ngụy trang của tôi.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, như đẩy tôi xuống địa ngục.
Một người thời đại học lâu không liên lạc nhắn tin với giọng đầy kinh ngạc và vui mừng:
"Dao Dao! Sao có thai lần hai mà không với mình?!"
Dưới tin nhắn là một bức ảnh.
Tôi bấm vào xem, đó là bài đăng trên trang cá nhân của Khâu Việt.
Anh ta đã chặn tôi, lại quên rằng chúng tôi có rất nhiều chung.
Nội dung bài đăng:
"Bảo bối vất vả rồi! Sau một đêm cố gắng, mẹ tròn con vuông!"
Kèm theo là bức ảnh hai bàn tay người lớn nâng niu bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ sơ sinh.
Thời gian đăng bài trùng khớp với thời điểm Chân Chân ra đi.
Cơ thể tôi run lên bần bật, những ký ức đau đớn ập đến, ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Trong khi con tôi ra đi trong đau đớn và tiếc nuối...
Khâu Việt đang hân hoan chào đón sự ra đời của đứa con trai.
Tôi ném mạnh điện thoại về phía tường, thân máy va đập rồi rơi xuống sàn, màn hình lập tức vỡ vụn, giống như trái tim tôi lúc này tan nát không thể cứu vãn.
Cơn giận dữ và hận thù bùng lên trong lồng ngực, trong đầu tôi chỉ còn một giọng không ngừng gào thét:
Khâu Việt và Dư Tuyết nhất định phải trả giá!
Bạn thấy sao?