Khi xong xuôi, tôi mới giật mình nhận ra bộ dạng thảm của mình.
Quần áo bị ướt rồi khô lại, nhăn nhúm khó coi, tóc thì bết dính, từng lọn rối tung kết thành từng mảng.
Tôi đồng hồ, do dự một lúc.
Bây giờ mà về nhà thay đồ, rồi lại đến bệnh viện, chắc chắn sẽ không kịp.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định mượn phòng tắm của Hách Trạm để tắm rửa qua loa một chút.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là...
Còn chưa kịp tắm xong, Hách Trạm đã về!
Tôi nghe thấy tiếng cửa mở khi đang ở trong phòng tắm, lập tức hoảng hốt.
Vội vàng tắm rửa qua loa rồi mặc lại quần áo cũ, sau đó nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, không thấy Hách Trạm đâu, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi đi đến phòng khách, tôi phát hiện có một người đang ngả lưng trên ghế sofa.
Trong phòng không bật đèn chính, chỉ có hai chiếc đèn tường phát ra ánh sáng vàng dịu, tạo thành một không gian mờ ảo.
Khuôn mặt của Hách Trạm ẩn hiện trong vùng sáng tối lẫn lộn, không thể rõ .
Tôi nhanh chóng nghĩ ra lời giải thích, chuẩn bị mở miệng.
Vừa bước đến gần, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người ấy.
Có lẽ vừa kết thúc một bữa tiệc xã giao. Thời nay, sếp cũng chẳng dễ dàng gì.
Tôi hơi cúi xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Anh Hách, có cần một bát canh giải rượu không?”
Nghe thấy giọng tôi, ấy mở mắt, đôi mắt vẫn còn rất tỉnh táo.
“Cô đang ở nhà à?”
Tôi hơi lúng túng, giải thích:
“Hôm nay trời mưa to, tôi đến thu quần áo.”
“Kết quả là chính mình cũng bị ướt, nên mượn phòng tắm của để tắm qua.”
Hách Trạm day trán, khẽ “ừ” một tiếng, dường như không để ý lắm.
“Tôi hơi đói rồi.”
Tôi đứng yên không phản ứng.
Vài giây sau mới nhận ra, liền hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
Giọng ấy có chút khàn khàn:
“Gì cũng .”
Trong tủ lạnh không còn nhiều nguyên liệu, nghĩ đến việc ấy vừa uống rượu, tôi nấu một bát mì nước thanh đạm.
Anh ấy chậm rãi ăn, dù say vẫn giữ phong thái lịch thiệp.
Tôi liếc đồng hồ, cân nhắc một lúc rồi mở miệng:
“Anh Hách, tôi phải quay lại bệnh viện, nếu muộn sẽ không vào chăm sóc.”
Hách Trạm gật đầu ra hiệu đồng ý.
Dù có thuốc đặc trị hỗ trợ, trạng của Chân Chân vẫn ngày một xấu đi.
Bác sĩ lại gọi tôi vào chuyện, bảo tôi nên chuẩn bị tâm lý trước.
Tôi lê bước nặng nề trở lại phòng bệnh, vừa vào đã thấy một người đang ngồi bên giường của Chân Chân.
Tôi cố gắng giữ tỉnh táo, nhanh chóng bước tới.
“Anh Hách, sao lại ở đây?”
Anh ấy đang chơi cùng Chân Chân, ánh mắt vẫn không rời khỏi con bé:
“Tôi vừa đến bệnh viện thăm khách hàng, chợt nhớ ra con cũng ở đây, nên ghé qua xem thế nào.”
Chân Chân có vẻ rất vui, ríu rít chuyện với ấy không ngừng.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy chua xót.
Sau nhiều lần không liên lạc với Khâu Việt, tôi lại đến nhà ta một lần nữa, nơi đó đã trống rỗng.
Trước tiền bạc và sắc đẹp, ta chọn cách bỏ rơi con ruột của mình.
Tôi gượng :
“Cảm ơn đã quan tâm.”
Rồi giới thiệu với con :
“Chân Chân, đây là Hách, của mẹ.”
Chân Chân mở to đôi mắt tròn xoe:
“Con biết mà, vừa mới với con rồi.”
Hách Trạm khẽ cong môi, giọng dịu dàng:
“Chân Chân, con nghỉ ngơi đi, sẽ sớm quay lại thăm con.”
Nói xong, ấy đứng dậy, Chân Chân lập tức chu môi nũng nịu:
“Chú ơi, có thể chơi với con thêm một chút nữa không?”
Tôi vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt:
“Chân Chân đừng quậy, còn rất bận, không thể phiền .”
Hách Trạm cúi xuống, vươn tay khẽ chạm vào bàn tay nhỏ bé của con bé:
“Chú hứa sẽ sớm quay lại.”
Bạn thấy sao?