Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Hách Trạm xông vào, vừa vặn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tôi sững người, đến cả nụ giả tạo cũng quên mất.
Gương mặt bệnh tật tái nhợt của ta hiện rõ sự phẫn nộ, vóc dáng cao lớn nhanh chóng áp sát tôi. Anh ta một câu xin lỗi với mọi người trong phòng, sau đó trực tiếp kéo tôi ra ngoài.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi đến mức đau nhức, tôi loạng choạng đi theo .
"Ai đã với chuyện này?" Tôi cố gắng hỏi.
Hách Trạm không để ý đến tôi, vẫn sải bước về phía trước.
Chỉ đến khi vào trong xe, tôi mới thấy rõ sắc mặt đen kịt của ta.
Từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy ta giận dữ đến .
"Bác sĩ đã cho phép xuất viện chưa? Ai cho phép tự tiện đến đây?"
"Trì Mộ Dao."
Giọng của Hách Trạm lạnh lùng, ánh mắt vẫn chằm chằm phía trước.
"Tôi dựng công ty từ hai bàn tay trắng, có vận may cũng có cả sự cố gắng."
"Tôi chưa từng đến mức phải để phụ nữ dùng nhan sắc để đổi lấy hợp đồng."
Tôi chết lặng.
"Tổng giám đốc Hách, tôi không có ý đó…"
"Thị trường dạo này không có gì gấp, tôi sẽ để trợ lý Cao thay phụ trách công việc. Cô cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
Tôi hoàn toàn câm lặng.
Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra – đối với người đàn ông này, tôi chưa bao giờ thật sự hiểu ta.
Thời gian nghỉ phép ở nhà vừa nhàn hạ vừa nhàm chán, tôi chỉ có thể lang thang trên phố đến tối mới chậm rãi trở về.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi bất ngờ va phải một người.
Tôi vội vàng xin lỗi, khi ngẩng đầu lên, tôi lập tức sững sờ.
—-------------------
Người đàn ông trước mặt đội một chiếc mũ lưỡi trai, hốc mắt thâm quầng, gò má gầy guộc, trông như một con người hoàn toàn khác.
Tôi nhất thời không dám tin, "Khâu Việt?"
Vừa thấy tôi, ánh mắt ta sáng lên, "Dao Dao!"
Nói rồi ta vươn tay định kéo tôi lại, tôi lùi về phía sau vài bước, tựa vào tường, cảnh giác hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Khâu Việt thu tay về, giọng có phần yếu ớt, "Chúng ta có thể vào nhà chuyện không? Đứng ngoài hành lang thế này không tiện."
Tôi nghi ngờ, "Không có ai khác ở đây, sao lại không tiện?"
Anh ta cúi đầu, giọng điệu ảm đạm, "Tôi có chuyện cần nhờ em… Còn nữa, tôi đã tìm thấy thứ này."
Nói rồi, ta lấy ra một chiếc lọ nhỏ từ trong túi áo.
Tôi cúi đầu theo, bên trong là một lọn tóc non mềm mại.
Là tóc thai của Trân Trân.
Thứ này đã bị mất từ lâu, tôi tìm mãi vẫn không thấy.
Ký ức cũ ào ạt tràn về, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Một lúc lâu sau, tôi hít sâu một hơi, mở cửa để Khâu Việt bước vào.
Sau khi ổn định lại cảm , tôi ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay chằm chằm người đàn ông đối diện.
"Anh đi, có chuyện gì?"
Khâu Việt đảo mắt quan sát căn hộ, thì thào: "Dao Dao, cuộc sống của em bây giờ tốt thật đấy..."
Tôi khẩy, "Nhờ phúc của cả."
"Rời khỏi , tôi mới thực sự tìm lại chính mình."
Anh ta dừng lại, ánh mắt tối sầm, rồi chậm rãi :
"Anh biết lỗi rồi... Anh hối hận lắm."
"Dao Dao, hối hận rồi."
"Từ khi mất việc và nhà cửa, phải quay về quê, Dư Tuyết như biến thành một người khác. Cô ta nóng nảy, lười biếng, dựa vào việc sinh con trai mà ngang ngược trong nhà, đến mẹ cũng không dám quản."
"Anh chợt nhớ về em..."
"Khi mới kết hôn, chẳng có gì trong tay, ở quê khó khăn như , em chưa từng oán trách, vẫn luôn tận tâm chăm sóc và mẹ ."
Khâu Việt chìm đắm trong hồi ức của mình, thao thao bất tuyệt.
Tôi cắt ngang đúng lúc:
"Khâu Việt, học nhiều hơn tôi, chắc cũng hiểu rằng cảm đến muộn chẳng khác gì cỏ dại, nhẹ tựa lông hồng."
"Con người mãi mãi hướng về phía trước, không ai có thể quay đầu lại."
Bạn thấy sao?