Bl_Tôi Bỏ Thêm "Gia [...] – Chương 5

Tôi chặn Giang Yến Thư.

Trốn tránh cậu ta một tuần, mà cuối cùng lại gặp cậu ta ở nhà.

Cuối tháng Bảy là sinh nhật mẹ tôi, kỳ nghỉ hè, mẹ Giang đưa cậu ta đến nhà tôi để tặng quà.

Cậu ta khẽ với tôi, nắn vuốt đầu ngón tay.

Tôi cứng đờ quay đi, những dấu vết trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Tôi định trở về phòng, bị mẹ gọi lại.

"Đừng suốt ngày trốn trong phòng chơi game nữa. Yến Thư đến rồi, con ra chuyện với người ta đi. Bây giờ nó là sinh viên xuất sắc của Kinh Đại đấy."

"Có gì ghê gớm đâu," tôi lầm bầm.

Không phải tôi không đủ khả năng vào Kinh Đại, mà là tôi cố đăng ký Đại học Lan Thông.

Tôi bị ép ngồi xuống bên cạnh Giang Yến Thư.

Cậu ta hơi nhúc nhích, tôi giật mình đứng bật dậy, va đổ ấm nước trên bàn trà.

Giang Yến Thư lười biếng liếc tôi một cái.

"Sao lại không cẩn thận như ?"

Cậu ta nhẹ nhàng xong, cầm khăn giấy lau quần cho tôi.

Trong mắt trưởng bối, cậu ta vẫn là một người nghe lời, nho nhã.

Nhưng ngón tay cậu ta lại cứ chạm đúng vào những nơi từng để lại dấu vết.

Cảm giác hơi hơi đau ập đến, một vài ký ức khó bị khơi dậy.

Tôi đẩy cậu ta ra: "Đừng chạm vào tôi."

Mẹ tôi lườm tôi một cái, cho rằng tôi không biết lễ phép.

"Lục Dương, Yến Thư khó khăn lắm mới đến, con có thể hiểu chuyện một chút không?

"Đây, đơn vị mẹ phát hai vé xem phim, có vẻ hợp với người trẻ tuổi các con. Con đi xem với Yến Thư đi."

Tôi không thèm!

Tôi không đậy, còn Giang Yến Thư ngoan ngoãn nhận lấy.

"Cảm ơn dì ạ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...