Bl_Tôi Bỏ Thêm "Gia [...] – Chương 2

Tôi lắc lắc ly rượu.

Đằng sau vang lên tiếng "cạch" khóa cửa.

Quay đầu lại, tôi chạm phải ánh mắt mang ý của Giang Yến Thư.

"Lục Dương, thì ra cậu ở đây, tôi đang tìm cậu đây. "

"Tìm tôi gì?"

"Tất nhiên là để ôn chuyện cũ." - Giọng cậu ta trong trẻo, thoáng chút khó chịu.

Ánh mắt của Giang Yến Thư rơi vào chiếc hộp trong tay tôi.

Tôi vội nhét nó vào túi, nghe thấy cậu ta nhẹ.

"Muốn bỏ gì vào rượu tôi sao? Không cần phải giấu giếm thế đâu."

...

Tôi bực bội, kế hoạch chơi khăm còn chưa bắt đầu đã bị phát hiện.

Giang Yến Thư tiến lên một bước, lấy chiếc ly trong tay tôi, một hơi uống cạn.

Tôi sững sờ cậu ta, cánh tay vẫn cứng đơ trong không trung.

Diễn biến này tôi không biết phải sao.

"Giang Yến Thư, cậu điên rồi! Cậu biết đây là thuốc gì không?"

"Biết chứ."

Giang Yến Thư ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.

Cậu ta chợt .

"Còn không chạy à? Nếu không chạy, sẽ không kịp đâu."

...

Tôi trợn to mắt, lập tức lao tới cửa.

Tôi vặn vặn tay nắm, a đù, không có phản ứng.

Khóa của phòng nghỉ đã bị ai đó khóa lại, không mở .

Con mẹ nó, mắc bẫy rồi.

Tôi quay đầu lại, thấy Giang Yến Thư đang chậm rãi cởi cúc áo, trông như thể đã bắt đầu cảm thấy khô nóng.

"Giang Yến Thư, chìa khóa đâu?"

Cậu ta mỉm nhẹ, chậm rãi bước về phía tôi.

Lưng tôi dán chặt vào cửa, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.

Tiêu rồi, vừa nãy tôi còn bỏ thêm vài viên thuốc.

"Chìa khóa à… "

Giang Yến Thư nâng tay tôi lên.

Tôi nghĩ cậu ta sẽ lấy chìa khóa ra, cậu ta lại nắm tay tôi, đặt lên xương quai xanh của mình.

Cậu ta nắm lấy tay tôi, từ từ di chuyển xuống, cảm giác này, rõ ràng là cơ ngực.

Nhiệt độ dưới bàn tay nóng bỏng, tai tôi đỏ bừng.

Tôi muốn rút tay lại, cậu ta vẫn tiếp tục kéo xuống…

Cho đến khi tay tôi dừng lại ở một chỗ nào đó, cậu ta ép tôi vào cánh cửa, hơi thở không đều.

"Ở đây. Có bản lĩnh, tự lấy đi."

Vô liêm sỉ!

Không đợi tôi kịp phản ứng, cậu ta đã cúi xuống, mạnh mẽ cưỡng hôn.

Đồng tử tôi rung lên dữ dội, muốn đẩy cậu ta ra, bị giữ chặt không thể cựa quậy.

Giang Yến Thư không phải học y sao, sao lại khỏe đến thế?

Ánh đèn rực rỡ, tầm của tôi bắt đầu lay .

Tôi bị bế đặt lên bệ cửa sổ, người trước mặt cắn vào tôi.

Đau!

Hơi thở bên tai gấp gáp, giọng lại lạnh lùng.

"Lục Dương, đây là thứ cậu đáng phải nhận."

"Không phải cậu đã muốn cùng tôi thi vào một trường đại học sao?"

"Là cậu đã thất hứa trước."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...