Sau khi trở về Kinh Đô, Giang Yến Thư gửi tin nhắn báo bình an cho tôi.
Sau đó, cậu ta không liên lạc nữa.
Tôi gọi điện cho cậu ta sau giờ học, cậu ta không bắt máy.
Đồ khốn.
Có rồi thì không biết trân trọng nữa à?
Tôi bực bội chằm chằm vào điện thoại, chẳng nổi bài tập.
Vài ngày sau, mẹ tôi gọi điện hỏi tôi khi nào nghỉ đông.
Trong lúc trò chuyện, bà vô nhắc rằng Giang Yến Thư đang nằm viện.
Tim tôi như thắt lại, vội đặt vé xe tối đến chỗ cậu ta ngay.
Khi đến bệnh viện, tôi vẫn còn đang trong tâm lý hoảng loạn.
Cho đến khi thấy dì Giang trong phòng bệnh cùng một , đang chăm sóc Giang Yến Thư.
Cô ấy vừa vừa trò chuyện thân thiết với dì Giang.
Tôi do dự một lúc.
Dì Giang thấy tôi, nhướn mày ngạc nhiên.
“Lục Dương, sao con lại đến đây?”
Tôi đặt giỏ hoa quả lên bàn, chào họ.
Cô ấy mỉm với tôi: “Chào cậu, tôi là Lâm Nghiên, của Giang Yến Thư.”
“Chào cậu.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Giang Yến Thư có bè.
Tôi chợt nhận ra, trước giờ tôi chưa từng chủ tìm hiểu về cậu ta.
Người nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt tái nhợt, đầu và tay đều băng bó.
Lâm Nghiên lau tay cho cậu ta, dùng tăm bông thấm nước dịu đôi môi khô nẻ.
Dì Giang ấy đầy hài lòng, ánh mắt như đang con dâu tương lai.
Dì trò chuyện với Lâm Nghiên, hầu như không để ý đến tôi.
Tôi lúng túng đứng một bên, cảm thấy không thoải mái.
Lâm Nghiên phải về ký túc xá nên chỉ ngồi một lúc rồi rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn tôi và dì Giang. Tôi khẽ hỏi dò:
“Dì ơi, sao cậu ấy lại bị thương ?”
Dì Giang do dự một chút, gượng: “Nó đánh nhau với người ta.”
Không là ai.
Dì có vẻ không muốn nhắc đến chủ đề này, nên tôi cũng không hỏi thêm.
Dù sao ngày mai cũng không có tiết học, tôi quyết định ở lại bệnh viện qua đêm.
Bạn thấy sao?