Từ đó, Giang Yến Thư trở nên ngoan ngoãn hơn. Kể cả khi muốn gặp tôi, cậu ta cũng sẽ nhắn tin trước.
Cậu ta cũng không còn tuỳ tiện hôn tôi, hay đe doạ tôi nữa.
Khi cậu ta trở về trạng thái “bình thường”, lại khá dịu dàng.
Đến sinh nhật tôi, người nhắn tin đầu tiên là Giản Nhiên.
Cậu ấy đặt một phòng riêng để cùng tôi tổ chức sinh nhật.
Trong giờ học, tôi không ngừng điện thoại.
Rất nhiều bè chúc mừng sinh nhật tôi, không hề có Giang Yến Thư.
Cậu ta bận sao?
Hay aquên mất hôm nay là ngày gì rồi?
Theo đuổi người ta mà như thế sao?
Tôi mím môi, cảm thấy lòng hơi trống trải.
Hết giờ học buổi chiều, vẫn không thấy tĩnh từ cậu ta.
Tôi giận dỗi, đi ăn với Giản Nhiên.
Buổi tối, tôi mời vài người thân quen, cả đàn Lương Dật đến dự sinh nhật.
Những người của tôi rất nghịch ngợm, không khí trong phòng rất sôi .
Mọi người uống rượu chưa đủ, nhất quyết đòi chơi trò chơi.
Đến lượt tôi thua, Giản Nhiên ranh mãnh.
“Sinh nhật cậu, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.”
“Giản Nhiên, tốt nhất cậu nghĩ kỹ rồi hãy .”
Tôi nghiến răng, còn cậu ấy càng vui vẻ.
Đúng là thân “ ”.
“Cậu chọn một nam trong phòng, dùng miệng ngậm ly cho người ta uống rượu. Sao? Không khó đâu nhỉ?”
“…”
Cả phòng ồn ào hẳn lên, ai cũng thích xem trò vui.
Tên gay chết tiệt này, rõ ràng là muốn tôi muối mặt.
Cũng may trong phòng toàn trực nam, dù có chút mờ ám cũng chẳng ai để ý.
Tôi quanh một lượt, chọn đàn Lương Dật bên cạnh.
Đàn biết tôi đã uống nhiều, nên cố ý chọn rượu trái cây nhẹ độ.
Anh ấy ngậm ly, tiến gần lại tôi, trong mắt đầy vẻ ngượng ngùng.
Tôi lúng túng ghé sát lại, đầu óc bỗng nghĩ đến một người.
Ngoài Giang Yến Thư, tôi chưa từng gần gũi với nam giới thế này.
Khi môi tôi chạm vào ly, tôi thấy hàng mi dài và dày của đàn .
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
Một bóng dáng cao lớn ngược sáng xuất hiện.
Giang Yến Thư mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, tay cầm bánh kem và hộp quà.
Nhìn thấy tôi và đàn trong tư thế mờ ám, ánh mắt cậu ta lạnh xuống.
“Xem ra tôi đến không đúng lúc, phiền rồi.”
Giang Yến Thư đặt đồ lên bàn, rồi xoay người rời đi.
Tôi sững sờ.
Lương Dật , bộ dáng như đang xem kịch hay.
“Lục Dương, để tôi uống thay cậu nhé.”
“…”
“Còn đứng đó gì, không mau đuổi theo?”
Tôi ngượng ngùng ấy, cảm giác đàn đã đoán điều gì.
Tôi vội vàng chào bè, rồi chạy ra ngoài.
Bạn thấy sao?