Bl_Tôi Bỏ Thêm "Gia [...] – Chương 14

Có lẽ vì bị nước mắt của tôi cho luống cuống, kỳ nghỉ Quốc khánh đó, Giang Yến Thư không đến phiền tôi nữa.

Cậu ta vất vả cướp vé, ngày đến và ngày về đều trùng với của tôi.

Trước khi đi, cậu ta còn hỏi tôi có muốn ra ga tiễn không.

Tôi không thèm để ý.

Giang Yến Thư khẩy, để lại một hộp vải thiều mang từ Kinh đô về, rồi rời đi một mình.

Liền mấy ngày sau đó, cậu ta không gửi tin nhắn phiền tôi nữa.

Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

Rõ ràng tôi rất rảnh, khi Giản Nhiên rủ đi bar giao lưu, tôi lại từ chối.

Những hoạt này giờ chẳng còn chút hấp dẫn nào với tôi.

Tôi cảm giác gì cũng vô vị.

Nhiều đêm khuya, tôi ngẩn người điện thoại, thấy lòng trống rỗng.

Chắc tôi bị bệnh rồi.

Giang Yến Thư im hơi lặng tiếng suốt một tháng.

Tôi tưởng cậu ta cũng bận học, hoặc đã chuyển mục tiêu rồi.

Cho đến lễ Halloween, cậu ta gửi tôi một lời chúc tinh nghịch.

Những dòng chữ ấy trông rất giống tin nhắn gửi hàng loạt.

Tôi không bận tâm lắm.

Vài ngày sau, Giang Yến Thư liên tục chuyển tiếp cho tôi những nội dung thú vị.

Trước đây, cậu ta chỉ hỏi tôi đang ở đâu, hoặc đang đi với ai, chứ chẳng bao giờ xem mấy thứ này.

Tôi nghi ngờ không biết có phải tài khoản của cậu ta bị hack rồi không.

Tôi: [?]

Tôi: [Có phải cậu không thế?]

Vài giây sau, cậu ta gửi một bức ảnh tự sướng.

Bức ảnh chụp hờ hững trong ký túc xá, cũng không che đường nét khuôn mặt hoàn hảo của cậu ta.

Tôi khẽ nhạo.

Tôi: [Làm gì? Đừng tưởng gửi vài thứ hài hước là có thể thay lời xin lỗi tôi.]

Đồ biến thái: [Đi xem phim không?]

Cậu ta gửi kèm ảnh chụp màn hình một bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra mắt, đúng thể loại tôi thích.

Nhưng tôi không muốn đi cùng cậu ta.

Tôi từ chối thẳng, rằng mình bận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...