Bl_Tôi Bỏ Thêm "Gia [...] – Chương 10

Giang Yến Thư đến bệnh viện sạch vết thương, băng bó, mãi nửa đêm mới về nghỉ ngơi.

Mẹ tôi biết chuyện, lại mắng tôi một trận.

“Yến Thư vốn lớn lên trong gia đình đơn thân, mẹ nó việc vất vả lắm rồi, giờ còn phải dành thời gian chăm sóc nó nữa, con thế này chẳng phải thêm phiền phức cho dì Giang sao?”

“Ai mà biết chuyện lại thành ra như .”

Tôi bối rối gẩy gẩy bát cơm trước mặt.

Tối qua, khi đưa Giang Yến Thư về, tôi cũng để ý nhà cậu ta tối om, trống trải, trông có vẻ rất thê lương.

Mẹ tôi thở dài, mang ra một tô canh sườn bắp nấu sẵn, bảo tôi mang sang cho Giang Yến Thư.

Tôi không muốn lắm, cuối cùng vẫn xách hộp giữ nhiệt đến nhà cậu ta.

Cửa mở ra, đập vào mắt tôi là những đường nét cơ bắp rõ ràng.

Mặc dù đã thấy trước đó, tôi vẫn cảm thấy không tự nhiên.

Tôi quay mặt đi: “Sao cậu không mặc áo vào?”

“Lưng bị thương, mặc áo khó chịu.”

Giọng cậu ta yếu ớt, nghe có chút đáng thương.

Tôi bước vào, mở hộp giữ nhiệt, bảo cậu ta uống canh.

Giang Yến Thư nếm một ngụm, nở nụ rạng rỡ tôi.

“Đây là cách cậu báo đáp tôi sao?”

“Coi như đi.”

Dù sao cậu ta cũng vì cứu tôi.

Nếu không có cậu ta lao đến, có lẽ tôi đã bị huỷ dung rồi.

“Một bát canh là không đủ.” Ngón tay thon dài của Giang Yến Thư khuấy nhẹ canh, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm tôi.

Mỗi lần cậu ta như , tôi đều có dự cảm không lành.

“Uống nhanh lên, tôi còn phải về nhà.”

“Gấp gì chứ, lát nữa giúp tôi thay thuốc đã.”

“Cậu đến bệnh viện mà thay.”

“Nóng quá, không muốn đi.”

Tôi cạn lời.

Uống xong bát canh, Giang Yến Thư dẫn tôi vào phòng ngủ.

Phòng cậu ta rất gọn gàng, kệ sách chất đầy sách và tài liệu các môn học.

Dưới gầm bàn còn có những chồng giấy nháp cao ngất mà cậu ta đã dùng hết.

Hoá ra đứng nhất không phải thiên tài, mà là cậu ta dành thời gian người khác không thấy để nỗ lực.

Sự bất phục lâu nay của tôi bất chợt tan đi một nửa.

Giang Yến Thư nằm úp sấp trên giường, nhướng mày tôi.

“Thuốc ở trên bàn.”

“…”

Cậu ta đúng là người mặt dày nhất tôi từng gặp.

Tôi ngồi xuống giường, bắt đầu bôi thuốc cho cậu ta.

Đường cong trên lưng cậu ta rất đẹp, là kết quả của việc tập luyện thường xuyên.

Rõ ràng đây là một huống nghiêm túc, trong đầu tôi lại hiện lên những cảnh tượng không đứng đắn trước đây.

Tự dưng, tai tôi nóng ran.

Tay tôi vô chạm vào xương cụt của cậu ta, cậu ta khẽ rên lên.

Giang Yến Thư ngẩng đầu, giọng khàn khàn.

“Cậu cố ý đúng không?”

“Cái gì?”

Tôi chưa kịp nhận ra ánh mắt khác thường của cậu ta, thì cậu ta bất ngờ kéo tôi qua.

Giang Yến Thư giam tôi trong vòng tay, giọng lười biếng.

“Ở nơi nguy hiểm như trên giường trong phòng tôi, tôi không chịu nổi sự khiêu khích đâu.”

“Ai thèm khiêu khích cậu chứ, buông tôi ra!”

Tôi đẩy mạnh cậu ta: “Giang Yến Thư, nếu cậu không muốn bị thương lần nữa, tốt nhất mau thả tôi ra.”

Cậu ta chẳng chút sợ hãi, dễ dàng giữ chặt cổ tay tôi, ấn lên gối.

Áp lực mạnh mẽ từ cậu ta khiến tôi nghẹt thở trong chốc lát.

Hỏng rồi.

Tôi biết mình không nên đến đây.

Ngón tay cậu ta lướt nhẹ qua cổ tôi, khẽ vuốt ve.

Tôi sợ hãi run rẩy, giống như con cá nằm trên thớt.

“Dấu vết biến mất rồi…”

Cậu ta lẩm bẩm, cúi xuống cắn tôi.

Vẫn là chỗ cũ, nếu lại bị cậu ta để lại dấu vết.

Tôi biết giấu mặt vào đâu nữa?

Tôi giãy dụa.

“Giang Yến Thư, cậu đúng là đồ biến thái, mau thả tôi ra.”

“Đừng cắn nữa, đau!”

Tôi nhíu chặt mày, chỉ muốn đá văng tên đàn ông này.

Giang Yến Thư vết đỏ trên cổ tôi, hài lòng cong môi.

“Cái này, coi như là báo đáp.”

“Có bệnh.”

Tôi trừng mắt cậu ta, đau đến mức nước mắt trực trào.

Giang Yến Thư bóp nhẹ tai tôi, rồi hôn lên đuôi mắt tôi.

“Cậu mà tôi thêm chút nữa, thì không chỉ dừng lại ở mức báo đáp đâu.”

“…”

Tôi nhắm mắt lại, nuốt xuống nước mắt.

Nhưng nụ hôn của cậu ta vẫn tiếp tục, đến khi rơi xuống môi tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...