38.
Thế giới loài người này đều là ân oán
Ân là duyên.
Oán cũng là duyên.
Ân oán gắn bó, không biết là phúc hay họa…
39.
Tôi ở trong phòng trần nhà trống rỗng.
Chờ trong tuyệt vọng.
Thời gian càng trôi qua, tôi càng cảm thấy ý nghĩ của bản thân thực sự kỳ lạ.
Lục Chấp sẽ thích Lê Âm đến nỗi sẵn sàng từ bỏ không báo thù nữa hay sao?
Ký ức vụn vặt dệt nên Lục Chấp năm ấy.
Trong mắt hắn tràn ngập hy vọng, bởi vì hắn , hắn muốn báo thù.
40.
Cuối cùng tôi cũng không chờ Lê Âm.
Mà chờ Lục Chấp.
41.
Thất bại, đúng không?
Tôi cùng hắn nhau.
Biểu cảm của Lục Chấp vẫn giống như lúc trước, vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, hắn hỏi tôi:
“Không phải là em muốn gặp Lê Âm hay sao?”
Hắn thấy tôi không lời nào, nên đi về hướng cái tủ ở đầu giường, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đặt lên trên, trầm mặc.
“Tống Bình Yên.” Hắn gọi tên tôi.
Đôi mắt tôi yên lặng hắn, mũi đau nhức.
“Tôi nhất định sẽ tự tay Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, nhất định không có ngoại lệ.”
42.
Lục Chấp nhất định không có ngoại lệ khiến cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi bắt đầu lo lắng hãi hùng đến nỗi ngủ không yên giấc.
Tôi sợ một ngày nào đó tỉnh ngủ, sẽ nghe tin tức cha và trai tôi chết.
Chịu đừng hết ngày này sang ngày khác, kết quả là tôi lăn ra ốm trước.
43.
Bác sĩ cơ thể tôi vốn dĩ bị lạnh, mấy ngày trước lại bị tổn thương do giá rét, hơn nữa mấy ngày gần đây cả ngày đều ưu tư, trong ngoài đều không ổn, dẫn tới khí huyết đi ngược chiều, thân mình suy yếu.
Dù sao cũng rất nhiều, tôi lại lười nghe.
Cuối cùng cũng kê đơn thuốc tây cho tôi, khi truyền nước tôi vẫn luôn không thuận theo, ném hết đồ vật rồi trùm chăn.
Tôi cũng cảm thấy mình rất vô lý.
Tôi sớm đã không phải là đại tiểu thư nhà họ Tông ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại tôi chỉ là một thiếp thất ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lục mà thôi.
Đám người hầu nha hoàn ở bên cạnh khuyên bảo: “Mợ Hai, Mợ Hai”
“Tôi xốc chăn lên quát bọn họ: “Không gọi tôi là mợ Hai!”
Bọn họ nhau, hậm hực cúi đầu.
Tôi vừa mới định xin lỗi, Lục Chấp tiến vào từ bên ngoài, tôi lại một lần nữa trùm chăn.
Nghe đoạn đối thoại giữa hắn và bác sĩ, bác sĩ lên hình của tôi.
Lúc Chấp hỏi có thể không tiêm hay không, chỉ cần uống thuốc, bác sĩ có thể uống thuốc rồi quan sát xem.
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh.
Có vẻ là tất cả mọi người đã ra ngoài, tôi có thể cảm thấy Lục Chấp còn chưa đi.
Tôi che mặt trong chăn, tiếng hít thở và tim đập của bản thân đều vô cùng rõ ràng.
“Dậy nào, uống thuốc!”
Là giọng lạnh như băng của Lục Chấp.
“Uống thuốc đi, tôi sẽ cho em về nhà!”
Tôi đột nhiên xốc chăn lên, hỏi hắn có phải là thật không.
Hắn gật đầu, đưa thuốc và nước cho tôi, cũng dặn dò: “Ba ngày nữa, tôi đưa em về.”
Tôi nghĩ Lục Chấp sẽ không dối.
Nhưng tôi lại cảm thấy hắn không có lòng tốt như .
Nhưng tôi thật sự rất nhớ nhà, ngày nào cũng nhớ.
44.
Lục Chấp tự mình đưa tôi đến cửa nhà họ Tống.
Cha và mẹ ra ngoài đón tôi, cha một câu hai câu đều gọi Lục Đốc Quân, kêu đến nóng rực.
Lục Chấp mặc kệ ông ấy, ba ngày nữa sẽ qua đón tôi, sau đó lên xe rời đi.
Chỉ để lại khói xe ô tô tiêu sái.
Cha hừ lạnh một tiếng, thay đổi vẻ mặt giống như lật bàn tay rồi kêu tôi vào nhà.
45.
Ngoài dự đoán, nhà họ Tống không đến mức tệ như tôi nghĩ.
Tôi vội vã đi thăm trai.
Cha lại có chuyện muốn với tôi, thấy mẹ ở bên cạnh khóc không thành tiếng, tôi tự cảm thấy có chuyện gì đó không tốt.
Quả nhiên, đã có bản án của trai rồi, là tù chung thân.
Nhưng mà bị hoãn chấp hành, ba ngày nữa.
Trách không …
Cha hỏi tôi: “Con có cảm thấy Lục Chấp sẽ giữ lại tính mạng cho con không?”
Tôi : “Không.”
Cha chậm rãi nhắm mắt.
Tôi không biết cha đã từng sám hối bao giờ chưa, hiện tại sự thật là, tất cả những chuyện xấu ông ấy đã từng đều đang báo ứng trên người chúng tôi.
“Thằng chó Lục Chấp này! Quả thực không giữ lại đường sống cho người khác!”
Mẹ cũng ở bên cạnh khóc lóc kể lể những điều Lục Chấp rất quá đáng.
Tôi không chuyện.
Hoặc cũng có thể là tôi không biết gì hơn.
Bạn thấy sao?