33.
Cha và trai là hung thủ người, bọn họ cũng là người thân, sớm chiều ở chung với tôi, dù cho tôi đã từng học và suy nghĩ, Lục Chấp báo thù là có lý của hắn, tôi vẫn không thể nào có thể vì nghĩa quên thân.
Tôi sẽ vĩnh viễn thiên vị người nhà.
Lý trí và thân nhanh chóng bao phủ lấy tôi, tôi không tiếng mà giãy giụa, để có thể tìm khe hở có thể hô hấp.
Tôi về phía hắn, rõ ràng có chút tương tự với người trong trí nhớ, tôi lại không dám coi hai người đó là một.
Tôi cần phải tự mình ghi nhớ từng thời khắc, Lục Chấp của hiện tại không phải là Lục Chấp của năm đó, hắn hiện giờ là Lục Đốc Quân tay cầm quyền cao, người khác nghe tiếng sợ vỡ mật, hắn là địch nhân muốn tìm tới nhà tôi để báo thù.
“Lục Chấp…”
Tôi gọi tên hắn, hiện tại giọng của tôi quá khó nghe, ngay cả bản thân tôi còn khó có thể chấp nhận.
Ánh mắt của hắn bỗng trở nên sâu thẳm, vẫn không nhúc nhích mà tôi.
“Có thể… dùng tính mạng của tôi để bồi thường không?”
Hắn đứng dậy quay lưng về phía tôi, vô cùng khẳng định mà tặng hai chữ cho tôi: “Không thể!”
34.
Tôi khóc thật lâu.
Lục Chấp vẫn ngồi bên cạnh, không lời nào cũng không đậy, tôi khóc.
Nhìn thấy con của kẻ thù ngồi khóc ở trước mặt hắn, chắc là trong lòng hắn rất vui vẻ đi!
Nghĩ đến đây tôi vội vàng lau đi nước mắt.
Nhìn thấy tôi ngừng khóc rồi, hắn mới đứng dậy rời đi.
Tôi dùng sức lực của toàn thân, cảm giác họng cũng chảy ra máu, mới kêu lên hai tiếng với hắn: “Lê Âm!”
Hắn dừng bước, lại không quay đầu lại.
Tôi đã không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có thể đỏ mắt về bóng dáng của hắn, hắn đứng tại chỗ một lát rồi đi rồi.
Thật đáng giận là tôi không thể thành lời, tôi cảm thấy khi hắn nghe thấy tên Lê Âm thì vẫn có phản ứng.
35.
Ngay hôm sau, tôi thấy Lê Âm.
Khi Lê Âm tiến vào, tôi hoảng sợ.
Vì sao chị ấy tiều tụy như thế!
Ngược lại với tôi, ở Phủ Đốc quân hơn một tháng giống như còn béo lên.
Lê Âm với tôi, hình trong nhà không tốt lắm, tuy quân đội của Lục Chấp đã lui, trai tôi bị ấn tội danh người, đã bị nhốt ở Sở Cảnh Sát vài ngày rồi mới thả ra, trên người rất nhiều vết thương, hiện tại còn nằm trên giường.
Cha mẹ tôi vận dụng gần hết những mối quan hệ mà họ có, Sở Cảnh Sát đã lập án, nếu thật sự không giải quyết nổi, ấy hoặc là ngồi tù, hoặc là bị xử tử.
Nhưng Lục Chấp đã ra mặt, phía Cảnh sát cũng không thể gì. Lục Chấp chỉ muốn danh chính ngôn thuận mà xử chết trai thôi.
36.
“Nhiên Nhiên, phải gì với Tử Nghiêu bây giờ?”
Lê Âm đang khóc.
Tôi nghĩ chị ấy là thật lòng khóc vì trai tôi, mặc dù chị ấy không trai.
Nhưng chị ấy rất rõ ràng, ấy chị rất nhiều.
Anh trai tôi là một người xấu, học mười phần những khuyết điểm của cha tôi, chỉ có một điều không giống là ấy không cưới nhiều vợ như cha.
Anh ấy chỉ cưới duy nhất Lê Âm thôi.
Cho dù nhiều năm như thế Lê Âm không muốn sinh con, trai tôi cũng nghe theo chị ấy, hơn nữa ấy cũng không cho người khác đề cập tới, ai nhắc tới ấy cũng đều trở mặt.
Anh trai bảo vệ Lê Âm giống như bảo bối.
Mặc dù bảo bối này từ trước tới giờ chưa từng thích ấy, thậm chí còn đã từng oán hận ấy.
Lê Âm hỏi tôi nên gì, thật ra tôi lại muốn nhờ Lê Âm giúp đỡ.
Chị ấy và Lục Chấp đã từng là người .
Hơn nữa, khi nghe thấy tên chị ấy Lục Chấp đã có phản ứng, những người khác không thể ra vào Lục gia, Lê Âm lại vào .
Có rất nhiều điều đặc biệt, trong lòng Lục Chấp vẫn có Lê Âm
Lục Chấp không lấy vợ, trong phủ của hắn chỉ có một vợ Hai tốt mã dẻ cùi, giống như là cố ý để lại vị trí Lục phu nhân cho ai đó.
Tôi đoán là vị trí đó dành cho Lê Âm.
37.
Lê Âm sau khi nghe tôi suy luận, ngẩn ra một hồi.
Ngay sau đó thì im lặng một lúc lâu.
Chị ấy hỏi tôi: “Em muốn chị gì?”
Tôi khiến họng quá đau, nên chỉ đơn giản rõ ràng tóm tắt cho chị ấy nghe.
Có thể đi cầu xin Lục Chấp hay không.
Cái gì chúng tôi cũng không cần, chỉ cần có thể giữ lại tính mạng của cha và trai tôi là .
Trên mặt Lê Âm vẫn còn nước mắt, chị ấy tôi, muốn lại thôi.
Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Tống.
Tôi cũng biết, tôi căn bản không có tư cách nhờ Lê Âm cầu cho nhà họ Tống.
Năm đó là chị ấy bị ép gả cho trai tôi.
Hiện tại chị ấy hoàn toàn có thể từ bỏ không quan tâm gì đến nhà họ Tống, đi tìm Lục Chấp quay lại với hắn.
Nhưng Lê Âm đỏ mắt, giọng khàn khàn trả lời một tiếng “Được!”
Cái tiếng “Được” này rất quen thuộc.
Năm đó cha của Lê Âm sinh bệnh, trai tôi bôn ba khắp nơi, xong việc chị ấy cũng trả lời đại ca một tiếng “Được”
Kể từ đó, chị ấy trở thành chị dâu danh chính ngôn thuận của tôi.
Bạn thấy sao?