Bình Yên Vô Sự – Chương 36

167.

Có thể Lục Chấp sẽ chết.

Tôi không biết nên dùng cảm nào để đối mặt với cái chết của Lục Chấp.

Khổ sở ư? Vui sướng ư? Hay là tiếc nuối?

Mỗi ngày hắn đều đau đến nỗi bật dậy giữa đêm, càng ngày càng trở nên tiều tụy, hắn thường dựa vào giường lau cây súng không lúc nào rời khỏi người, cả ngày không mấy câu.

Tử khí trầm trầm, dáng vẻ giống như dầu hết đèn tắt.

Tôi không chịu nổi mà vọt vào hỏi hắn: “Anh cũng không muốn chết đúng không, thì đi phẫu thuật, không thử thì sao biết .”

Hắn quay đầu tôi, trong ánh mắt thế mà lại sáng lấp lánh: “Cũng tốt!”

169.

Mẹ với tôi, có lẽ Lục Chấp cũng có tội phải chuộc, sống chết là chuyện bình thường, đối với người như Lục Chấp, không chết ở trên chiến trường là điều tiếc nuối nhất.

Tôi hỏi mẹ có hận Lục Chấp hay không?

Mẹ lại hỏi tôi có từng hận hắn không.

Tôi suy nghĩ nửa ngày, mới từ từ : “Đã từng hận!”

170.

Tôi thật sự đã từng hận Lục Chấp.

Khi hắn đánh gãy chân của trai, khi hắn từng bước ép sát nhà họ Tống sản, khi hắn ở phía sau màn gián tiếp chết dì Ba, khi hắn không từ thủ đoạn muốn đẩy cha và trai vào chỗ chết, khi hắn không cha nhắm mắt trước khi ông ấy chết.

Cả khi hắn cưới tôi vợ hai, tôi không thể cùng Hứa Quân Sơ ở bên nhau, tôi đều hận hắn.

Nhưng tất cả những nỗi hận đó, theo thời gian, theo chiến tranh, theo sinh mệnh của Lục Chấp trôi đi, dần dần cũng chỉ giống như dòng cát trôi qua.

Rốt cuộc, cả cuộc đời của hắn là do nhà họ Tống hoại trước.

171.

Càng ngày bệnh của Lục Chấp càng nghiêm trọng, thậm chí có lúc nằm ở trên giường, giống như là muốn chết.

Tôi nắm lấy tay bảo hắn chờ một chút, chờ một chút, bản thân tôi cũng không biết hắn đang đợi cái gì, mà tôi lại bảo hắn đợi cái gì.

Khi Lục Chấp tỉnh lại, vẫn giơ tay ra để lau nước mắt cho tôi, :

“Khóc cái gì, em khóc vì tôi gì?”

Đúng , tôi khóc vì Lục Chấp gì?

172.

Lại đến mùa thu.

Một năm này thật gian nan.

Nghĩ kỹ lại, năm nào cũng gian nan, mà hết năm này qua năm khác tôi đều đã chịu đựng rồi.

173.

Lê Âm đi Nam Kinh một chuyến, mang về cho tôi tin tức về bác Hứa.

Bác Hứa tham gia vào chương trình cải cách giáo dục, chủ trương là khi học tập những kiến thức ngoại lai cũng có thể dùng đạo lý của luận ngữ, chọn theo người tốt, sửa người không tốt.

Ông ấy đề xướng việc nêu cao văn hóa Trung Quốc, cũng tiếp thu phát triển thêm những sự vật mới.

Bác Hứa tận sức với nghề dạy học, lại một lần nữa tìm ra con đường của bản thân ông ấy.

173.

Tuy mẹ không thấy gì, mẹ ở chung với hàng xóm rất tốt, thường xuyên cùng việc nhà, cùng rau dưa, ngày qua ngày rất nhẹ nhàng.

Nhớ rõ trước kia nàng luôn chê bai những người đàn bà phố thường thô bỉ, những người đó cũng luôn nhạo mẹ là cố ra vẻ, nếu không phải lâu ngày sinh ra cảm, họ đã thật sự trở thành chị em tốt có thể chuyện trên trời dưới đất.

Đúng rồi, tháng này tiền lương của tôi tăng, nhiều gấp đôi so với người khác.

174.

Tôi phát hiện ra, mỗi lần tôi cảm thấy thoáng an ổn một chút sẽ có một chuyện gì đó không tốt xảy ra.

Dẫn tới cho dù là chuyện gì thì tôi cũng ôm lấy ý tưởng xấu nhất để đối mặt.

Càng lâu, càng thấy mệt.

Cho nên tôi tự khuyên nhủ bản thân nên nghĩ thoáng một chút, khuyên người khuyên mình đều .

Nhưng mà, hiện tại đã thật sự chậm rãi tốt lên rồi, không phải hay sao?

175.

Tôi học hầm canh gà cho Lục Chấp, lúc trước tôi nấu cái gì cũng thất bại, Lê Âm cái này là dễ nhất.

Tôi dựa theo cách dần dần từ từ, còn bỏ thêm cả đẳng sâm và kỷ tử, không lười biếng chút nào mà trông lửa cẩn thận.

Lê Âm tôi không cần phải nghiêm túc như , tôi đã hạ quyết tâm, quyết tâm phải nấu một chén canh cho Lục Chấp, một chén canh có thể uống do tôi tự nấu.

Tôi ngồi trông ba giờ liền, không thất bại, tôi nếm, Lê Âm cũng nếm, là thật sự uống .

Cuối cùng, khi mang canh vào phòng thì không ngờ Lục Chấp không ở đó.

176.

Tôi tìm khắp nơi ở phủ Đốc Quân, lại đi tìm Mã phó quan, Mã phó quan lập tức phái người ra ngoài, ta còn đi đến ngõ nhỏ, đi đến mộ của cha mẹ Lục Chấp, đi quán cơm, đi quán trà, đi bến tàu.

Tôi không thể nghĩ ra Lục Chấp còn có thể đi đâu nữa.

Hắn căn bản cũng không đi đượcnơi nào, tôi tìm khắp mọi nơi, khắp mọi nơi.

Trong đầu tự nhiên nghĩ đến.

Lục Chấp nhất định phải uống canh do tôi nấu, huống chi lạnh rồi thì không uống nữa.

177.

Tôi đứng ở trên đường cái nối liền không dứt, không biết còn có thể đi hướng nào.

Tôi rất sợ hắn cứ như chết đi, tôi rất sợ hắn cũng chết đi như .

Nhưng tôi sao cũng không nghĩ , cuối cùng tôi lại tìm thấy hắn ở nhà họ Tống.

178.

Trời sắp tối rồi.

Hắn ngồi ở viện trước kia, mặc một bộ quân phục màu xanh lục, dựa vào ghế dài, cây lê đường.

Tôi hoảng hốt mà đi qua đó, thật sự không hiểu sao, hắn giống như là đã khỏe lên hoàn toàn, nét mặt tỏa sáng, sự cứng cỏi và thần khí trong ánh mắt đều đã trở lại toàn bộ.

Chỉ là trong khoảng thời gian này hắn gầy đi nhiều quá, cảm giác là vẫn thon gầy như cũ, môi cũng khô ráo tái nhợt.

Khi hắn quay đầu thấy tôi, cũng không ngoài ý muốn, ngược lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi:

“Tới đây ngồi không?”

Hắn với tôi, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt hắn, trong ánh mắt đầy ánh sáng, ấm áp lóa mắt, nụ sáng ngời, khiến cho người khác không thể rời mắt mà .

Ánh mắt, biểu cảm đều dịu dàng như thế, căn bản không thấy hắn là một người lạnh nhạt như bình thường.

Tôi bỗng nhiên ngây cả người.

Hậu tri hậu giác mà nghĩ, có lẽ Lục Chấp bản thân hắn chính là một người dịu dàng như thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...