150.
Ở trong địa ngục A Tì vô danh, tôi đã không ngừng sám hối, tôi cầu xin bọn họ.
Cho tôi một cơ hội, bố thí cho tôi một cơ hội đi!
Cho dù là dùng bất cứ giá nào, không?
Có thể cho tôi gặp lại những người tôi một lần.
Tôi nguyện dâng lên một phần máu thịt, đúc một cây cầu có thể nối âm với dương.
Cho tôi nắm tay của bọn họ, trịnh trọng một hồi, ra câu tôi vẫn luôn muốn .
“Hẹn gặp lại!”
Nguyện cầu sau này sẽ còn gặp lại
151.
Tôi luôn mơ thấy cùng một cơn ác mộng.
Trong đó, có vô số đôi tay dính đầy máu tươi xé rách tôi, bọn họ ở bên tai tôi khóc lóc rên rỉ, kể ra những nỗi khổ sở của bọn họ, cầu xin tôi giúp bọn họ chạy trốn.
Nhưng mà tôi lại không có chút sức lực nào.
Cùng là người bị vây hãm ở thế gian hồng trần, không lối thoát, gì có ai có thể cứu ai chứ!
152.
Lục Chấp nằm viện hơn nửa tháng.
Nghe hắn đã sớm bị thương từ mấy năm trước, một mảnh đạn bị găm ở gần trái tim, lúc này phổi bị thương nên có ảnh hưởng. Bác sĩ vốn là muốn lấy viên đạn trong cơ thể của hắn ra, kỹ thuật có hạn, giải phẫu có khả năng thất bại quá cao, hắn từ chối.
Tôi chỉ đi thăm hắn một lần.
Một khuôn mặt trắng bệch, nằm trên giường, lông mi cong cong che cặp mắt đạm mạc kia, quả thực không nhận ra Lục Đốc Quân mà người người chỉ thôi đã thấy sợ.
Trên cổ của hắn là mặt dây ẩn ẩn trong áo, tôi vươn tay, cuối cùng vẫn thu trở về.
Tôi cũng không biết bản thân mình đang sợ gì.
153.
Đôi mắt của mẹ càng ngày càng không tốt.
Mẹ đã đồng ý với cha là không khóc nữa, bình thường vẫn thương tâm, khi cảm trỗi dậy trong lòng, khó mà nhịn .
Mẹ còn an ủi tôi, mắt không sáng tâm sáng.
154.
Sau khi Lục Chấp xuất viện hình như còn bận bịu hơn cả lúc trước, lần trước đi Bắc Bình hơn hai tháng liền, tôi còn tưởng rằng hắn không quay lại nữa.
Nhưng hắn vẫn thường nhờ Mã phó quan mang về cho tôi đủ thứ đồ kỳ lạ, lần trước là kính vạn hoa, lần này là kính viễn vọng.
Mã phó quan hỏi tôi có gì muốn gửi cho Lục đốc quân không, lần nào tôi cũng là không có.
155.
Lục Chấp trả lại khu đất tổ của nhà họ Tống cho tôi.
Tôi vốn muốn hỏi hắn là vì sao, hắn đã sớm ra ngoài, là nhận nhiệm vụ.
Tôi mang theo khế nhà và khế đất đi tìm mẹ, cho mẹ, chúng tôi có thể về nhà rồi.
Mẹ ngẩn ngơ một lát, người không vui mừng giống như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại còn rất ưu tư, chỉ , ở ngõ nhỏ này cũng khá tốt.
Tôi biết, mẹ cũng sợ, mẹ sợ tội của nhà họ Tống còn chưa chuộc xong, mẹ sợ người tiếp theo sẽ là tôi.
Thật ra, tôi sao lại không sợ đâu.
Tôi lấy khế nhà và khế đất, vẫn là cùng với mẹ ở trong ngõ nhỏ.
156.
Mùa xuân năm nay, tôi đi qua con phố kia, cuối cùng cũng dừng lại nhà cũ của nhà họ Tống.
Cây lê đường rất sai hoa, cỏ dại ở bên gốc cây đã cao đến bắp chân của tôi rồi.
Trở về nằm ở ghế mây trong sân để ngắm hoa, lại mọi thứ, tôi mơ hồ tưởng tượng.
Đã bao lâu rồi.
Vì sao cỏ đã cao đến rồi?
157.
Mẹ muốn trước khi đôi mắt hoàn toàn bị mù, phải thấy cuộc sống tốt lên mới .
Tôi nắm tay mẹ, giống như cha nắm tay mẹ đi đường, một bước chờ một bước đi, chậm rì rì.
Mẹ tôi không phải chờ mẹ, tôi tôi thích.
Lại không biết, đôi mắt về phía trước của cả hai mẹ con đều đẫm nước rồi.
Thời gian trôi qua thật chậm, người ở lại trong đầu, khắc lại trong lòng, cũng không biết bao lâu mới có thể thật sự tiêu tan.
158.
Năm tháng qua đi, xuân đi thu tới.
Tôi nằm trên ghế mây, thò đầu ngón tay đếm từng ngày, nghĩ, đây đã là năm thứ tư rồi.
159.
Năm nay vừa mới vào thu mà trời đã lạnh, gió thổi giống như là đã rét đậm.
Họng của tôi không tốt, nhiệt độ vừa hạ đã đau như kim châm rồi.
Lúc đầu tôi viên chức nhỏ ở hiệu buôn Tây, ngược lại không có lúc nào rảnh rỗi, lúc trước vẫn luôn chọn việc ở ngân hàng, cảm thấy việc vặt rất nhiều.
Sau khi tan thì về chỗ của mẹ, chị dâu đang ngồi gói hoành thánh, ăn một chén ra mồ hôi lại ăn vạ đòi ngủ với mẹ.
Nhưng mẹ vẫn luôn không muốn giữ tôi qua đêm, muốn đuổi tôi trở về.
Mẹ vẫn giữ tư tưởng cũ, cảm thấy tôi là con đã gả chồng.
Khi tôi ra cửa, Lê Âm muốn lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi tôi: “Nhiên Nhiên, có phải em vẫn còn chờ Hứa Quân Sơ không?”
Tôi đã quên không biết đã bao lâu rồi không nghe thấy người khác nhắc đến cái tên này. Kể từ khi Hứa Quân Sơ đi rồi, tôi chưa bao giờ nhắc đến ấy, mọi người cũng đều hiểu rõ trong lòng mà không ở trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu đi xuống cầu thang, há miệng còn thở ra khói, đúng thế.
Anh ấy đã bảo tôi chờ, tôi không đổi ý thì ấy cũng không thể.
Lê Âm không gì nữa, chỉ tôi khổ sở, thay tôi vén tóc mái, thở dài thúc giục: “Trở về đi, ngoài trời lạnh!”
Bạn thấy sao?