Bình Yên Vô Sự – Chương 33

148.

Cha quay đầu lại gọi tên tôi, chạy về hướng tôi.

Tôi tận mắt thấy Tá Đằng giống như con gián, đánh mãi không chết, cắn răng rút dao nhọt trên người rồi đứng lên, đâm về phía Lục Chấp.

Cha cũng thấy, trong miệng ông ấy mắng “Con mẹ mày chứ!” rồi đổi hướng, đẩy Lục Chấp mới đứng lên từ mặt đất. Dao găm xuyên qua người cha tôi, máu tươi nóng bỏng chậm rãi nhỏ rọt chảy theo vết dao.

Tôi nức nở, muốn kêu gào muốn giãy giụa.

Nhưng tôi không phát ra tiếng nào.

Trơ mắt cha ngã xuống mặt đất.

Tôi liều mạng bò, duỗi tay ra để bắt lấy tay ông ấy, tôi chung quy vẫn là bên ngoài bên trong, không thắng nổi cho dù trả bằng cái giá nào đi nữa.

149.

Tá Đằng cuối cùng cũng chết.

Phủ đốc quân bị hủy hoàn toàn.

Khi tôi tỉnh lại, chỉ có thể ngậm miệng há mồm, không thể phát ra một tiếng nào, trên cổ cũng quấn băng vải thật dày.

Lê Âm đưa tôi đi thăm cha.

Cha đang nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, mẹ ghé vào mép giường của ông ấy, Lục Chấp đứng ở phía xa, sắc mặt tái nhợt.

Bác sĩ lắc đầu thẳng cho chúng tôi biết không cứu nổi, còn có gì muốn thì nhanh .

Nhưng tôi một câu cũng không nên lời, một câu cũng không !

Trước khi trai đi tôi cũng không thể một câu.

Cha! Cha! Cha!

Miệng tôi há to, lại không phát ra tiếng nào.

Cha!

Làm sao bây giờ? Tôi nên cái gì bây giờ?

Tôi quỳ gối bên cạnh giường của cha, xé rách băng vải trên cổ, ngay cả tiếng khóc cũng không thể phát ra .

Để tôi đi! Để tôi chuyện đi!

“Con à, đừng khóc nữa!”

Cha vuốt đầu tôi, cái tay của ông ấy tuy bị Tá Đằng chặt hết ngón tay rồi, lòng bàn tay vẫn ấm áp như cũ.

Ông ấy lấy ra từ trong túi khăn tay dính đầy máu, tôi nhận, sau khi mở ra là đôi hoa tai ngọc phỉ thúy kia.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Cha… là đi đưa quà sinh nhật cho tôi…

Vì sao có thể đối xử với tôi như !

Vì sao?

Dựa vào cái gì!

Vì sao có thể đối xử với tôi như chứ!

Mẹ ghé vào bên cạnh người cha, khóc lóc bảo ông ấy đừng rời khỏi mình, cha dỗ dành mẹ bảo mẹ đừng khóc, cho dù khổ sở cũng đừng khóc nữa.

Cha thở dài, cho chúng tôi biết có lúc ông ấy không biết gì, cũng có lúc cũng tỉnh táo vô cùng, ông ấy rất sợ hãi, ngày nào cũng sợ hãi.

“Tôi sợ nhất chính là những tội nghiệt tôi đã đều báo ứng lên người bà và các con”

Có lẽ cha đã sớm biết sai, chỉ là không dám thừa nhận, cũng sợ phải chấp nhận, khi bi kịch xảy ra ở trên người bản thân mình là vô cùng khổ sở, đến nỗi tự giam cầm mình trong nhà thù của bản thân, trở nên điên khùng.

Nhưng cho dù điên khùng, thì mỗi khi đêm xuống, sợ đến nỗi nằm mơ thấy, cũng đã… cái gì cũng không thể nào thay đổi .

Cha đột nhiên phản ứng lại, hoảng sợ mà tìm kiếm gì đó, hắn tìm kiếm ở mép giường, vươn tay về phía Lục Chấp, giống như người chết đuối giãy giụa trong khoảnh khắc cuối cùng.

“Lục Chấp, Lục Chấp!”

Lục Chấp lạnh mặt đến gần, cha nắm lấy tay hắn, dùng sức nuốt nước bọt, nghẹn ngào câu cuối cùng, kiên trì hỏi hắn.

“Nếu… nếu hiện tại tôi xin lỗi cậu… vì cha mẹ cậu… cậu có thể…”

Trong đôi mắt vẩn đục của cha có nước mắt chảy xuống, ông ấy mở to đôi mắt: “Cậu có thể… tha thứ cho ta không? Có thể tha thứ cho ta không?”

Ông ấy cố hết sức để bám vào cánh tay của Lục Chấp, cầu xin hắn, dùng một hơi cuối cùng vì bản thân mình, cũng vì cuộc đời mình tìm một lối thoát.

Môi Lục Chấp trắng bệch, hắn hờ hững đối diện với cha, đối mặt với ánh mắt bi thương thống thiết, hắn nhắm mắt lại, há mồm mấy lần, cuối cùng vẫn tàn nhẫn mà .

“Không thể, tôi vĩnh viễn không thể.”

Nhận câu trả lời, cha thở một hơi cuối cùng, khoanh tay ngã xuống mép giường, đôi mắt tuyệt vọng mở to, chết không nhắm mắt.

Lục Chấp nhẹ nhàng vuốt tay lên đôi mắt cha, hắn vẫn trầm mặc như , chỉ có đôi tay đã thu lại bên người hiện giờ không ngừng run rẩy, phải tự nắm lấy tay của mình mới có thể bình tĩnh lại.

Đến giây phút cuối cùng, cha vẫn không thể cầu xin sự tha thứ.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể lời từ biệt với hai người thương tôi nhất…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...