Bình Yên Vô Sự – Chương 25

101.

Mẹ là sợ cha không thoát ra .

Tôi đã nhớ rõ cha đã từng , trên đời khó chữa nhất là bệnh trong lòng, hết thuốc chữa nhất là bệnh nghèo, cho nên ông ấy mới cần phải kiếm rất nhiều tiền.

Nhưng hiện giờ ông ấy không có tiền, cũng không có người, hoành hành ngang ngược nửa đời người, giờ lại bị người ngoài châm chọc mà sống không bằng chết.

102.

Tôi đi đến trước mặt Lục Chấp, hắn đứng ở đầu hẻm, bình tĩnh về hướng nào đó, khi tôi vào ánh mắt hắn, bên môi tái nhợt của hắn mới nhếch lên ý .

Cả người hắn, bao gồm cả hắn hiện tại, phảng phất một nụ lạnh lẽo quạnh.

Tôi bước nhanh đến bên cạnh hắn, liếc mắt mà không hắn: “Anh có thể dừng chuyện báo thù lại một chút không?”

Từ lúc đầu tăng số người bảo vệ, đến bây giờ mỗi lần Lục Chấp đều đi theo tôi lại đây, hắn đều đứng ở đầu hẻm, không cần biết là chờ bao lâu.

Tôi quá sợ lúc này hắn còn muốn gì nhà họ Tống nữa.

Cho dù chuyện của dì Ba không trực tiếp liên quan tới hắn, tôi vẫn cứ cảm thấy hắn giống như là người thúc đẩy bên ngoài.

Lục Chấp cũng không không, cũng không có, chỉ là ba phải thế nào cũng rồi cầu tôi trở về.

Đôi mắt của tôi khóc đến nỗi sưng húp, nếu cứ luôn khóc thì sẽ rất đau, tôi cố gắng cắn răng không để nước mắt tiếp tục rơi xuống.

“Anh vốn là muốn cha, chẳng qua là bị dì Ba hủy phải không?”

Hắn vào đôi mắt tôi, tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời, sau một lát, hắn thế mà trả lời “Đúng thế!”

Quả nhiên là như thế!

Tôi đã sớm , dù cho tôi thừa nhận nhà họ Tống có lỗi với Lục Chấp, tôi cũng hiểu việc hắn trả thù, hắn đau khổ hắn chịu đựng, tôi sẽ vẫn hận hắn.

Cho đến khi trở về phủ Đốc Quân, tôi nằm nghiêng ở trên giường, góc độ này có thể vẫn thấy hộp nhạc cùng với cây trâm hình con bướm trên bàn, rốt cuộc vẫn ra.

“Tôi bắt đầu hận rồi!”

Tôi ích kỷ mà tìm thấy một điểm dừng chân cho cảm của mình.

Quá hận, chỉ là tôi không biết bắt đầu hận từ đâu, bắt đầu hận từ ai.

Lục Chấp đứng yên ở mép giường của tôi rất lâu, cuối cùng tôi có thể cả thấy hắn kéo chăn cho tôi, có lẽ hắn cho là tôi đã ngủ rồi, mới chạm chạm vào đôi mắt tôi.

“Có thể đừng chạm vào tôi không!”

Tay hắn dừng lại, sau khi chạm vào ánh mắt của tôi thì mí mắt rũ xuống, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh mà thu tay lại, chỉ là hơi mất tự nhiên mà đặt bên cạnh người.

Tôi nhắm mắt lại, không hắn nữa, cũng không biết khi nào thì hắn đi.

Ngày hôm sau, hoa ở mép giường bỗng nhiên đổi lại thành hoa hải đường.

Trong lòng tôi buồn bực đến nỗi muốn ném hoa xuống, nghĩ lại.

Hoa thì có tội gì đâu!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...