96.
Khi soi gương tôi mới cảm thấy lý do vì sao Đỗ Quyên kinh ngạc. Hóa ra ta đã biến mình thành dáng vẻ giống như quỷ này.
Tôi muốn đầu tiên là chải đầu, lấy ra hộp trang sức cuối cùng lấy cây trâm con bướm ra, nửa ngày mới cầm lấy lược búi tóc lên.
Nếu Hứa Quân Sơ thấy dáng vẻ này của tôi, nhất định sẽ ầm ĩ lên.
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì Lục Chấp đến.
Hắn thấy tôi ngồi dậy hình như còn vui vẻ.
“Tống Bình Yên, hải đường trong viện cũng nở rồi, em có muốn đi xem không?”
Hắn đặt bông hoa cúc non ở trên tủ đầu giường.
Mùi hương rất nhẹ.
Hắn đi tới, cầm lấy cây trâm con bướm ở trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng cài lên tóc tôi.
Lục Chấp đứng ở phía sau tôi, từ trong gương không thấy mặt hắn, hắn vẫn là mặc áo khoác phục. Lục Chấp không thích trang điểm, bộ quần áo này rất hợp với hắn, tôi vẫn cảm thấy năm đó Lục Chấp đẹp.
“Rất đẹp!” Hắn bỗng nhiên .
Tôi không biết hắn đang khen cây trâm, hay là hải đường, hay là tôi, tôi biết, sắc mặt của tôi bây giờ trắng bệch, hốc mắt sâu xuống, nhất định chỉ có thể miêu tả bằng từ xấu.
Tôi giơ tay sờ cây trâm, trực tiếp hỏi hắn: “Anh có thể cho tôi về nhà không?”
Hắn khoanh tay đứng im, nửa ngày cũng không trả lời tôi.
Tôi nghĩ là hắn không nghe thấy, lại tăng âm lượng hỏi một lần nữa: “Anh có thể cho tôi về nhà không?”
Tôi chưa từ bỏ ý định mà xoay người, hắn không có biểu cảm gì mà lui về phía sau một bước, cúi đầu tôi.
Hắn : “Không thể!”
Khi nhận câu trả lời, tôi lại : “Hóa ra cách trừng là khiến cho tôi không thấy người nhà mà chết ở đây.”
“Em không bị bệnh, không chết .”
Tôi biết, tôi nghe thấy lời bác sĩ , vốn là chỉ có hai ba liều thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, trong lòng tôi bài xích, sốt như thế nào cũng không hạ xuống, mỗi lần uống thuốc xong còn nhổ ra.
Đây không phải là bệnh, là tôi đang tự bế để bảo vệ bản thân.
Nhưng loại bảo vệ này vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn, cho nên phải đối mặt với hiện thực thôi, Tống Bình Yên.
Tôi đứng dậy đi đến trước mặt hắn. Tâm của Lục Chấp hôm nay không tệ lắm, cũng bị tôi hư mất.
“Hôm nay tôi nhất định phải về nhà, trừ phi đánh chết tôi!”
Lục Chấp không có biểu cảm gì trên mặt, chằm chằm vào tôi, tôi cũng trấn định vẻ mặt mà cùng nhau giằng co với hắn.
Rất nhiều lúc tôi đều suy nghĩ, nghĩ tôi cùng với Lục Chấp nên có mối quan hệ đối lập như thế này, chúng ta là mối quan hệ thù địch, hắn hận tôi, tôi hận hắn, đều hiểu rất rõ ràng.
“Muốn lấy súng không?” Tôi hỏi hắn.
Lục Chấp không gì, hắn luôn im lặng như , im lặng, cái gì cũng không với tôi.
Tôi không kiên nhẫn chờ hắn, trực tiếp nhấc chân đi, hắn đột nhiên cầm lấy cánh tay tôi, tôi không tránh thoát, trong lòng lại trầm xuống, cho dù hắn muốn nổ súng bắn tôi, tôi sẽ sợ, sẽ không phản kháng.
Chỉ đáng tiếc là, tôi không đợi Hứa Quân Sơ, không với ấy là tôi thật sự rất nhớ ấy.
Tôi im lặng chờ tại chỗ, thấy hắn đi về phía giá treo quần áo, cầm lấy áo khoác của tôi, lại hướng ra cửa đi.
Tôi phản ứng lại, chẳng lẽ đây là đồng ý?
Tôi đuổi theo vài bước về phía trước vẫn không yên tâm mà dừng lại hỏi hắn: “Là về nhà hay là đi ngắm hoa?”
Hắn ngừng tại chỗ, nhẹ nhàng : “Hải đường để ngày mai đi xem.”
Hắn rũ mắt xuống, giống như còn thêm câu gì đó rồi mới ra ngoài.
Tôi sửng sốt, rất nhẹ, rất nhạt, giống như là không tồn tại, tôi vẫn còn nghe , tôi không hiểu sao mà lại trả lời hắn.
Ừ, cùng nhau đi xem đi.
97.
Trong một phòng nhỏ đổ nát, cuối cùng một hẻm nhỏ, bây giờ đang là nhà họ Tống ngày xưa phong cảnh vô hạn.
Ở đầu hẻm liếc mắt không thấy gì, tôi do dự thật lâu mới nhấc chân lên, một mạch đi đến cuối hẻm, trước cửa gỗ màu lam, số nhà có khắc 256. Rất lâu trước kia nơi này chính là bất sản của nhà họ Tống, cha cho người nghèo giá cao.
Nhà số 256 đã từng có một thư sinh nghèo chết, nghe hơi buồn một chút, là đói đến không chịu nổi mới chọn tự sát, sau đó lại nghe đồn là nhà này có ma. Vì cha muốn yên tâm mới hậu táng thư sinh đó, còn dàn xếp cho người nhà của hắn, nơi này lại không có ai .
Không nghĩ tới căn nhà này lại trở thành chỗn về duy nhất của nhà họ Tống.
Khi tôi đi tới, dì ba còn đang dắt chó ra ngoài, vừa thấy tôi, dì ấy tựa ở cửa khẽ.
“Ui da, đây không phải là mợ Hai của Đốc Quân Phủ hay sao? Cơn gió nào thổi ngài tới đây, tới để cha ngài, hay là tới xem cha ngài đã chết chưa?”
Dì ấy đứng trên bậu cửa, đầu ngẩng cao tôi.
“Cút đi, cút về phủ Đốc Quân của mày, mợ Hai của mày ấy!”
Trên người dì ấy có mùi thuốc rẻ tiền, hơi sặc mũi, tôi nhớ rõ dì Ba không hút thuốc lá.
Tôi chào dì ấy một tiếng thì trực tiếp đi vào bên trong, cũng không biết dì ấy mắng thêm câu gì nữa rồi mới dắt chó rời đi.
Trong viện tất cả đều là cỏ hoang. Vào phòng cũng chỉ có mùi hương hôi thối, một chân dẫm vào bùn, phải dùng sức mới có thể nhấc lên.
Không đợi tôi lên tiếng, mẹ bỗng chạy ra, vẻ mặt nôn nóng, vừa thấy tôi đã túm chặt lấy tay tôi, hoảng loạn : “Mau! Mau ngăn Mặc như lại!”
Mạnh Mạc Như là khuê danh của dì Ba.
Mẹ gấp gáp đến nỗi không rõ ràng, tôi không rõ huống thế nào, chỉ có thể nghe mẹ bảo đuổi theo ra, sau khi ra khỏi ngõ thì không biết người ở đâu nữa.
Lúc này mọi người mới đuổi tới đây khóc lóc kêu lên không , cha đã bị Tá Đằng bắt đi rồi, mẹ bị hôn mê, trong mơ hồ thì nghe thấy dì Ba muốn đi cứu cha.
Mẹ đã sớm với tôi, Tá Đằng đặt tâm tư lên người dì Ba không chỉ có một ngày hai ngày, lúc này nếu đi chỉ có thể là dữ nhiều lành ít.
Tôi sợ hãi giờ mới phản ứng lại đây là chuyện gì, vội vàng cùng với mẹ ngồi xe đi đến phủ của Tá Đằng, mẹ nắm chặt lấy tay tôi, không ngừng lẩm bẩm thầm thì không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Trong ấn tượng của tôi, dì Ba là ương ngạnh ghê gớm nhất, ngày thường rất là vênh váo tự đắc, ai cũng không để trong mắt, chuyện cũng ghê gớm. Mẹ không thích dì ấy nhất, vô cùng ghét bỏ diễn xuất của dì ấy, lúc nào cũng ở trước mặt cha mắng dì ấy không hiểu chuyện.
Tôi tưởng rằng dì ấy sẽ đi đầu tiên.
Mẹ quay đầu hỏi tôi: “Mặc Như sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Nhìn khuôn mặt xanh xao vàng vọt của mẹ, trong ánh mắt như là đang tìm hy vọng, chằm chằm vào tôi.
Tôi vén lại tóc bạc lên tai của mẹ, chắc chắn mà : “Đúng , sẽ không có chuyện gì đâu!”
Bạn thấy sao?