82.
Tâm phúc đắc lực nhất dưới trướng tướng quân Tá Đằng bị ám toán.
Thi thể ném ở tổng sự của bọn họ, thành đầu đề tin tức trong vài ngày liền.
Hành của Lục Chấp rất nhanh, tất cả vị trí quan trọng đều có người của mình, hắn không cho đối thủ bất cứ cơ hội thở dốc nào, cuộc chiến dù trong tối hay ngoài sáng cũng luôn tiến hành.
Cha vẫn luôn gọi tôi trở về, ông ấy cầu tôi trộm một thứ ở chỗ Lục Chấp.
Tôi không muốn biết là cái gì, cũng không muốn trộm, tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh, giả vờ cái gì cũng không biết, mỗi ngày đi dạo ở quanh hậu viện ngắm hoa.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, tôi sẽ đều khóc thút thít vì chuyện của người khác.
Đứa con cuối cùng nhà ai đó đã chết, có nhà lại bị cướp sạch không còn, trụ cột nhà ai đó lại chết trận sa trường.
Thậm chí có đôi khi ra cửa mua một ít báo chí, lại gặp một người già ủ rũ buồn phiền cũng có thể nghĩ ra một câu chuyện đau thấu tâm can.
Hoặc là thấy một che mặt đứng trên cầu chờ người trở về cũng có thể khổ sở rơi lệ vì đồng bệnh tương liên.
Tôi khờ dại mà cho rằng tôi đã thành công trốn chạy.
Cho đến khi trai tôi gọi điện thoại quát lên với tôi, cha sắp chết rồi sao em còn chưa trở lại!
83.
Tôi không thích dùng hai chữ số phận để về cuộc sống, càng không thích, tôi lại càng bị nhốt ở số phận.
Không thể nào đậy nổi.
84.
Cha vẫn luôn không thể đưa đồ vật mà Tá Đằng muốn, nên Tá Đằng bắt đầu hoài nghi ông ấy.
Tôi ghé vào mép giường của cha, năm ngón tay của ông ấy đều bị chặt, cái tay kia đã từng đánh tôi, cũng từng xoa đầu tôi. Ông ấy cũng từng với tôi là sẽ cho tôi tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Cha tỉnh lại thì hỏi tôi một câu, lúc trước vì sao không rời đi cùng với Hứa Quân Sơ.
Bởi vì cha để một tờ giấy trong túi.
Ông ấy , mong cậu và con của ta cuộc đời này toại nguyện bình an.
Chữ ký không phải là “cha” mà là “tha thứ”.
Tôi trách cha tôi, con của ông ấy, tôi đã không thể nổi việc trợ Trụ vi ngược, thì cũng không thể nào việc cả đời mặc kệ ông ấy.
Cha mẹ con cái là vô tư, con cái cha mẹ là chân thành tha thiết.
Số mệnh chân chính là, rõ ràng biết là sai, lại không thể lựa chọn đúng, rõ ràng phía trước tối đen như mực, cũng chỉ có thể cố gắng mà đi về phía trước.
Cho dù là như thế nào, người vẫn phải tồn tại, mới sẽ không quay đầu lại khi chuyện về sự hối hận.
Tôi cực lực thuyết phục bản thân mình.
85.
Hứa Quân Sơ, nếu có một việc rõ ràng biết là sai, lại không thể nề hà, thì rốt cuộc cuối cùng coi như có tội hay là vô tội đây?
Với tôi mà , biệc khó nhất là bước vào phòng Lục Chấp.
Tôi ở phủ Đốc Quân lâu như , vẫn chưa từng vào phòng của hắn một lần nào.
Có đôi khi là sợ hãi, đôi khi lại là trốn tránh.
Nguyên nhân chính là vì như thế, nên không ai sẽ nghĩ đến việc tôi vào phòng của hắn.
Thứ cha bảo tôi trộm đi là một phần danh sách tỉ mỉ kỹ càng những phần tử kháng Nhật tích cực, nếu ngày mai không giao đến tay Tá Đằng, hắn sẽ không che chở nhà họ Tống nữa. Bình thường Tá Đằng là nhổ cỏ nhổ tận gốc, lòng nghi ngờ rất lớn, cha đã từng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không thể bỏ qua cha .
Mẹ mang theo các dì quỳ trên mặt đất cầu xin tôi, trai lại lớn tiếng chất vấn để tôi thanh tỉnh lại, mày có thể trơ mắt mà cha mẹ tìm chết hay sao. Anh ấy , tôi họ Tống, việc tôi cần phải là bảo vệ Tống gia.
Tôi vẫn luôn có một suy nghĩ may mắn nào đó, ví dụ như là tôi tìm không , ví dụ như Lục Chấp xông tới phát hiện ra tôi, lại ví dụ như, đột nhiên Tá Đằng không cần tới văn kiện này nữa.
Tôi hy vọng xa vời những cái ví dụ đó xảy ra, để giảm bớt cảm giác tội ác của bản thân, cảm giác tội ác của bản thân đối với cha mẹ, cảm giác tội ác đối với lục chấp, cảm giác tội ác đối với quốc gia, đối với đồng bào.
Tất cả những ví dụ đó đều không xảy ra.
Tôi thuận lợi mà tìm một túi văn kiện ở phía dưới tủ đầu giường, sau khi mở ra, là tin tức của một số người.
Tôi ngẩn ngơ mà ngồi ở đó, cố trùng hợp như , hôm nay Lục Chấp lại trở về muộn, trùng hợp là đám người hầu hôm nay lại không lên phòng để quét dọn.
Tôi cảm thấy thở không nổi, rõ ràng tôi biết bản thân mình đang gì, tôi không thể không ngay lập tức trở về nhà họ Tống, nơi có cha mẹ tôi, có trai tôi, có tất cả những thân nhân mà tôi ở chung từ nhỏ, nơi đó có thể là toàn bộ cuộc đời mười mấy năm ngắn ngủi của tôi.
Tôi rời khỏi phòng của Lục Chấp.
Tôi nhớ rất lâu trước kia, Hứa Quân Sơ đọc những câu không còn nước thì không còn nhà thì hỏi tôi, em cảm thấy đất nước quan trọng hơn hay gia đình quan trọng hơn.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đây là câu hỏi cần phải lựa chọn, cho nên tôi không trả lời ấy.
Hứa Quân Sơ buồn xoa đầu tôi, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng: “Anh thì cảm thấy, đất nước quan trọng.”
Hứa Quân Sơ thật sự có tinh thần phụng hiến cao thượng, lời và việc đều thực hiện đúng như quan niệm nước mẫu mực của ấy.
Tôi thì không vĩ đại như ấy , tôi chỉ là muốn lựa chọn câu trả lời mà tôi cho là đúng thôi.
Chuyện phải trái, nhà lớn nhà nhỏ, có lẽ không có cái gọi là đáp án chân chính.
Tôi bước từng bước một, hít thở không thông từ cổ họng đến trái tim, mà khi tôi mở ra cửa phòng của mình, thấy Lục Chấp đang ngồi ở trước bàn trang điểm của tôi.
Trái tim không thông suốt kia lập tức trầm xuống, lại không có sa đọa, ngược lại là cảm giác giải thoát.
Thật ra tôi nên sớm suy đoán , tất cả mọi thứ có phải là thuận lợi đến mức lạ lùng không?
Bạn thấy sao?