Bình Yên Vô Sự – Chương 17

77.

Lê Âm chị ấy muốn ra ngoài ngắm mọi thứ.

Tôi lại đi đến ga tàu hỏa kia.

Tôi thật sự rất ghét, vô cùng ghét sự chia lìa, hiện tại ngay cả cái ga tàu hỏa khiến cho tôi phải trải qua sự chia lìa đó cũng khiến tôi ghét bỏ.

Lê Âm cắt tóc ngắn, ánh mắt kiên định, nụ tươi tắn nhẹ nhàng: “Nhiên Nhiên, cả đời này chị đều thỏa hiệp, thỏa hiệp mà bỏ học, thỏa hiệp từ bỏ lý tưởng, thỏa hiệp gả cho Tử Nghiêu, chị đã cho rằng bản thân sớm không có dũng khí bước ra ngoài thế này, hiện tại em nên chúc mừng chị!”

Lê Âm sống không thoải mái lắm, chị ấy ở nhà họ Tống giống như là bị nhốt trong lồng sắt. Anh trai đối với chị ấy càng tốt, chị ấy lại càng áy náy mà không thể chạy khỏi cái lồng sắt kia.

Hiện tại, trai tự tay mở lồng sắt ra, khi cá ra khỏi chậu chim bay khỏi lồng, tôi mới phát hiện Lê Âm từ trước tới giờ không phải là dạng phụ nữ giúp chồng dạy con ở khuê phòng, chị ấy có một mảnh không trung của riêng chị ấy để bay lượn. 

“Chị dâu…”

Tôi dừng một chút, lại thay đổi cách xưng hô: “Chị Lê, chị có còn quay lại không?”

Lê Âm vuốt tóc tôi, đôi mắt đỏ hồng: “Nhiên Nhiên, vẫn gọi chị là chị dâu đi! Nhất định sẽ trở về!”

Tôi cố gắng nhịn khóc, nắm chặt tay chị ấy, chuyện Lê Âm đã đồng ý với tôi, nhất định không thay đổi.

Lê Âm buông tay tôi ra, lên xe lửa. Chị ấy không khóc, tôi đã sớm khóc đến nỗi không thể gì.

Thật ra, tôi và Lê Âm thì tôi lại giống với người phụ nữ tầm thường theo khuôn phép cũ hơn, bị vây tù trong tập tục lễ nghi xưa.

Lê Âm có dũng khí bước ra ngoài, còn tôi vĩnh viễn không thể bước qua, từ trước tới giờ cũng chưa từng muốn bước qua.

Hứa Quân Sơ có hoài bão của ấy, Lê Âm có lý tưởng của chị ấy, bọn họ đều đi rồi, mà tôi chỉ muốn bảo vệ một vùng trời của mình, chỉ muốn người tôi thương đều bình yên vô sự.

Trước kia Hứa Quân Sơ từng tôi là người không có tiền đồ không có chí khí, không có mơ ước gì, cũng không có mục tiêu rõ ràng.

Khi đó tôi thường hay cố gắng lý mà cãi nhau với ấy, hiện tại thì thấy đúng là như thật.

78.

Lục Chấp bị thương.

Tôi ngồi ở trong phòng cũng nghe tiếng bên ngoài, khi ra ngoài hỏi thì phó quan lại không có việc gì.

Không có ai , tôi vẫn đi gõ cửa phòng Lục Chấp, đợi nửa ngày sau mới nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp của Lục Chấp.

Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở cửa, hắn lại không mở cửa.

Có lẽ là đang phòng ngừa tôi?

“Lục Chấp, hôm nay tôi đi tiễn Lê Âm!”

Tôi đứng ở ngoài cửa chuyện với hắn, cũng không biết hắn có nghe hay thấy hay không.

“Chị ấy không là muốn đi đâu, chị ấy nhất định sẽ trở về.”

Tôi nghe thấy tiếng hít thở của Lục Chấp, tiếng thở này rất hỗn độn.

“Vì sao lại không thích Lê Âm chứ!”

Lê Âm rời khỏi hắn, trên thế giới này sẽ không còn có ai đi một người lạnh lùng như Lục Chấp.

Tôi thở dài thật sâu, dùng giọng rát nhẹ để : “Thật ra tôi hy vọng có một người có thể .”

Lục Chấp không mở cửa cho tôi, cũng không chuyện với tôi.

Bỏ đi, những lúc như thế này, hắn có lẽ cũng không muốn thấy con của kẻ thù.

“Tôi đi đây, Lục Chấp!”

“Tống Bình Yên.”

Hắn mở cửa, trên đầu còn quấn băng vải, trên cổ cũng có, trên người thì mặc áo sơ mi nên không biết có vết thương hay không.

Nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, giống như là mất rất nhiều máu.

Tôi bị dọa sợ, tôi không nghĩ hắn bị thương nặng như thế.

Hắn không phải gọi là “bất bại tướng quân” hay sao?

Vì sao có thể bị thương thành như ?

79.

Tôi bước về phía hắn, hắn lại không dấu vết mà lui về phía sau để tránh.

Cuối cùng tôi vẫn ngừng ở trước của phòng của hắn không tiến vào.

Hắn tôi, giống như là đang chờ tôi mở miệng.

Vừa lúc nãy rõ ràng là có rất nhiều lời muốn với hắn, hiện tại một câu cũng không .

Tôi muốn hỏi một chút chuyện giữa hắn và Lê Âm là như thế nào, muốn hỏi một chút tiếp theo hắn định đối phó nhà họ Tống như thế nào, lại muốn hỏi vì sao hắn bị thương thành như thế.

Giằng co một hồi lâu, kết quả là một câu cũng chưa hỏi .

Tôi nghe thấy tiếng hắn thở dài, hắn chậm rãi: “Trở về đi ngủ đi!”

Tôi buồn bã gật đầu, xoay người đi, đi một hồi vẫn chưa nghe thấy tiếng hắn đóng cửa, quay đầu lại, thấy hắn vẫn còn đứng tại chỗ đang tôi chăm

Hơi xa một chút, lại không rõ biểu cảm của hắn.

Tôi nâng bước rời đi, trong lòng có một cảm không biết tả ra sao, tôi vốn tưởng rằng hắn hận tôi cho dù không biểu hiện ra ngoài, thì cũng ở trong lòng.

Nhưng nếu không phải tôi lầm, khi tôi quay đầu lại, hắn rõ ràng là… cảm vô cùng mất mát.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...