Bình Yên Vô Sự – Chương 13

61.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu.

Có lẽ hắn cũng lâm vào trong hồi ức, mà ký ức của tôi nghèo nàn mơ hồ, có những thứ tôi còn không thể tưởng tượng gì.

Đối với Lục Chấp, đó có thể không phải là một ký tức tốt đẹp gì.

Năm đó, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ăn nhờ ở đậu, việc cho kẻ thù đã chết cha mẹ của mình, chắc là hắn vô cùng đau khổ.

Quả thật tôi không dám tưởng tượng, thế mà lúc ấy tôi lại cứ ở trước mắt hắn không biết sống chết mà nhảy tới nhảy lui.

May mắn chính là năm đó tôi rất nhỏ, căn bản không phát hiện ra người khác có ý tốt hay ý xấu với mình.

Chỉ nghĩ đơn giản là, thầy giáo hay đánh vào tay tôi là người xấu, còn các dì mua kẹo cho tôi ăn, ôm tôi đi chơi là người tốt.

Sau này lại phát hiện kẹo và những cái ôm của các dì đều chỉ có trước mặt cha, còn bàn tay của thầy giáo lại khiến cho cái chữ xiên xiên vẹo vẹo của tôi trở nên đoan chính xinh đẹp.

Cho nên, tôi chưa từng cảm thấy Lục Chấp đáng sợ, chỉ cảm thấy chơi với Lục Chấp rất vui, rất kỳ lạ, rất thú vị, rất đáng thương, dáng vẻ cũng xinh đẹp, tôi thích chơi một chỗ với hắn, chuyện với hắn, cho dù hiếm khi hắn đáp lại thì tôi cũng sẽ không chê phiền mà ngồi ở bậc thang đến nỗi tê cả chân, hết câu này đến câu khác.

Mà lúc này, tôi chỉ cảm thấy Lục Chấp thật ghê gớm, khủng bố, nguy hiểm, đáng sợ, là sát thủ mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho tôi tan cửa nát nhà, là đầu sỏ tội khiến cho tôi áy náy, chột dạ, mất đi tôn nghiêm, mất đi .

Hiện giờ, tôi cũng giống những người khác, không muốn tới gần hắn.

Đừng là tới gần, ngay cả hắn tôi cũng sẽ theo bản năng mà nghĩ có thể không hay không.

“Tống Bình Yên.”

Giọng khàn khàn của hắn cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi chờ đợi hắn có thể gì với tôi, là sẽ “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua Tống Côn và Tống Tử Nghiêu.”

Hay là : “Cha và trai em là hung thủ cha mẹ tôi!”

Nhưng hắn chỉ gọi tên của tôi, sau đó không chuyện nữa.

Tôi hoài nghi không biết có phải là có ảo giác hay không.

Giống như hiện tại tôi vẫn đang hoài nghi không biết là trước khi phẫu thuận Lục Chấp có đưa một mặt dây chuyền cho tôi không.

62.

“Em muốn gì?”

“Trước khi giải phẫu, có phải đưa một cái mặt dây chuyền cho tôi không?”

“Bên trong hình như là chữ mà lúc trước tôi viết.”

Hắn giống như không nghe thấy tôi chuyện, chỉ tôi, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải tự mình tiếp.

“Phía sau lưng tôi sẽ có sẹo phải không?”

“Chắc là sẽ rất xấu…”

Lục Chấp im lặng rất lâu khiến cho tôi miên man suy nghĩ, tôi không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.

Hắn không , tôi cũng không , hắn tôi, tôi cũng không kiêng dè mà hắn, mãi mãi, cuối cùng tôi cũng gọi tên hắn.

“Lục Chấp!”

“Ừ!”

Thế mà hắn đáp lại tôi.

Mỗi lần tôi gọi tên hắn, hắn đều tạm dừng trong nháy mắt, rất ngắn, cũng không khó phát hiện.

Tôi rũ mắt, hỏi hắn giống như hồi còn nhỏ.

“Anh có còn đang tôi không?”

Lần này, hắn không dừng nữa, mà trực tiếp trả lời, giọng khàn khàn: “Đang !”

Lần này đến lượt tôi im lặng.

Ngoài cửa sổ có gió, không thổi đến trong phòng, chỉ có bóng cây đu đưa theo gió chiếu nên dấu vết loang lổ, trong ánh sáng tối tăm, tôi vươn tay về phía Lục Chấp, lại dừng lại ở nửa đường, cuối cùng thu tay lại.

Tôi tự nhiên cảm thấy bi thương.

Có một chút cảm giác đau khổ trong trái tim lại đắng nghét trong miệng, đến nỗi cảm thấy cuộc đời chua xót, lại không thể thành lời.

Tôi với Lục Chấp có một thứ quan hệ kỳ quái và dị dạng nhất, giữa chúng tôi không có , thậm chí cũng không có hận.

Cũng có thể là hắn hận tôi, bởi vì tôi là con của kẻ thù của hắn, tôi rõ ràng không hận hắn như thế.

Hắn tồn tại trong ký ức của cái tuổi ngây thơ nhất, mặc dù hắn cướp đi và tự do của tôi, tôi vẫn cảm thấy hắn rất đáng thương, hình tượng đáng thương của Lục Chấp đã hình thành từ nhỏ, sau đó ăn sâu bén rễ trong đầu tôi, đến bây giờ lại trùng hợp với Lục Đốc Quân rồi.

Huống chi tất cả ngọn nguồn của bi kịch này là do cha và trai của tôi, tôi sao có thể hận hắn khi hắn tới báo thù đâu.

Nhưng nếu hắn cha và trai thì sao?

Tôi nghĩ, chắc là tôi sẽ rất ích kỷ mà hận hắn, không ai có thể hiên ngang lẫm liệt đến mức tha thứ cho hung thủ thân nhân của mình cả.

Câu hỏi khó khăn này vứt cho tôi, tôi cũng trả lời như thế, nhất định không có ngoại lệ.

Cho nên , oán hận báo thù lẫn nhau như thế, khi nào mới kết thúc?

“Tôi phải gì bây giờ?”

Tôi nhớ rõ trước kia mỗi lần gặp vấn đề khó khăn sẽ luôn thích hỏi người khác, tôi nên cái gì bây giờ, nếu là cha và trai sẽ , để đấy cho cha/!

Nếu là Hứa Quân Sơ, nhất định là đầu tiên ấy sẽ nhạo tôi, rồi xoa đầu tôi, rồi đại tiểu thư, để giúp em.

Nếu là Lê Âm, chị ấy nhất định càng mong muốn tôi có thể tự mình giải quyết, chị ấy luôn luôn là tôi có thể sống một cuộc sống khác với chị ấy.

Lục Chấp không trả lời tôi, ngược lại hắn nhắm hai mắt lại.

Tôi cũng nhắm mắt lại.

Trong mắt không có đối phương, có vài lời chúng tôi dễ ra hơn.

“Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ tôi!” Hắn .

Tôi run lên tự đáy lòng, cái gì cũng không thể nên lời.

“Trước mặt Tống Côn Tống Tử Nghiêu, sau đó lại tự tay Tống Côn, đó là việc mà tôi muốn từ năm mười lăm tuổi, tôi đã dựa vào ý niệm này mà sống sót đến bây giờ.”

Hóa ra, nhắm mắt lại cũng có thể giữ lại nước mắt, chỉ là không thấy đối phương cũng giữ lại nước mắt mà thôi.

Giọng của Lục Chấp khàn khàn trầm trọng, hắn chậm rãi

“Tống Bình Yên, không có lần sau nữa.”

Lần sau hắn sẽ không buông tha cha và trai đúng không.

Tôi nhắm mắt lại khóc, chỉ là không dám mở mắt ra để hắn. 

Tôi đã sợ sẽ thấy khuôn mặt thương tâm của hắn, cũng sợ thấy khuôn mặt vô của hắn.

Tôi tận lực cố gắng để âm thanh của bản thân không run rẩy như , không khó khăn như .

“Anh không sai, mà nếu cha và trai, nhất định tôi sẽ hận , cũng sẽ hận đến nỗi muốn .”

Tôi cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của tôi để lau nước mắt cho tôi, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng hắn nghẹn ngào, sau đó, tôi lại nghe giọng bình tĩnh của hắn.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi chấp nhận!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...