51.
Anh trai giống như một số lời tốt đẹp trước khi lâm chung.
Cuối cùng ấy mới cho tôi là ấy muốn đưa tôi đi.
Tôi không hiểu, cho đến khi thấy mẹ và Hứa Quân Sơ tiến vào tôi mới hiểu .
Mẹ với tôi, bây giờ là cơ hội tốt nhất, tay Lục Chấp dù có dài thì cũng không thể duỗi đến xa như , qua mấy năm nữa thì ai mà biết hắn có còn là Lục Đốc Quân hay không.
Tôi đồng lòng.
Tôi không thích Lục Chấp, tôi cũng không nghĩ muốn vợ hai của hắn, tôi càng không thể chấp nhận mối quan hệ giữa tôi và Lục Chấp ngày càng thêm thù hận.
Cho dù tôi có đủ lý trí, cũng rõ ràng mọi điều Lục Chấp đã trải qua năm đó, cũng hiểu lẽ dĩ nhiên là người phải đền mạng, nếu hắn cha và trai, tôi cũng sẽ hận hắn.
Tôi không thể cứ ở bên cạnh một người như , cuộc sống như thế đối với tôi thật sự quá khổ sở.
Cho nên tôi muốn chạy trốn, tôi muốn tham sống sợ chết, rời xa mọi ân oán thị phi.
Vào ngày cuối cùng, buổi tối, tôi và Hứa Quân Sơ lại chạy trốn cùng nhau một lần nữa.
52.
Đáng tiếc, chúng tôi vẫn bị xe của cha đuổi theo.
Hứa Quân Sơ mang tôi xuống xe, bảo tôi không phải sợ, chúng tôi nắm chặt tay nhau.
Nhìn cha của hai chúng tôi từng người xuống xe.
Hứa Quân Sơ có buông tay trong nháy mắt, ấy vẫn nắm chặt lấy tôi, mang tôi đi qua.
Tôi không dám đối diện với cha, cũng không dám đối diện với bác Hứa.
Tôi cho rằng chúng tôi sẽ phải nghênh đón một hồi phong ba bão táp, cuối cùng lại là đưa tiễn.
Cha đưa cho chúng tôi một cái tay nải: “Bên trong là bánh hoa quế và bánh hạt dẻ mà con thích ăn nhất, còn có ngân phiếu và quần áo, cầm đi!”
Bác Hứa đi qua vỗ vỗ bả vai Hứa Quân Sơ, giọng như ngạt mũi: “Chăm sóc cho Bình Yên thật tốt.”
Bọn họ không dừng lại lâu lắm đã rời đi, tôi và Hứa Quân Sơ ngồi trong xe rất lâu mà chưa phục hồi lại tinh thần.
Hứa Quân Sơ lại một lần nữa khởi xe ô tô, chúng tôi chậm rãi rời xa thành phố này.
Đêm Thượng Hải vẫn rất lạnh lẽo, tôi ôm tay nải, trong bao quần áo thấy tờ giấy cha lưu lại.
Ô tô ngừng lại.
Hứa Quân Sơ tôi, ánh mắt áy náy.
Tôi ấy, là ánh mắt kiên định.
Vào lúc chúng tôi sắp sửa ôm lẫn nhau, chúng tôi lại đồng thời từ bỏ.
“Bình Yên, hiện tại không thể đi !”
“Vâng, em cũng !”
Tôi trả lời ấy, cũng hiểu rõ ấy.
53.
Hứa Quân Sơ đưa tôi đến ngã tư, nơi mà chúng tôi đã từng tạm biệt mỗi khi tan học.
Anh ấy đưa cho tôi tay nải và cái rương, môi bặm thật chặt.
Anh ấy muốn thử một cách khác.
Tôi không cảm thấy Hứa Quân Sơ có biện pháp nào, nếu có thì ấy đã sớm thử rồi, huống chi hiện tại Hứa gia tự thân khó bảo toàn, căn bản không thể tham gia vào chuyện ân oán này.
Anh ấy trốn tránh ánh mắt của tôi, một cách yếu ớt: “Anh không biết, lúc này nên điều gì đó.”
Hứa Quân Sơ rất ít khi ra những lời không rõ ràng như thế, ấy không thích hứa hẹn với người khác những điều không chắc chắn, bình thường ấy chỉ thường : “Để tới đi!” “Không sao!” “Để giải quyết!”
Anh ấy có tự tin này, cũng có năng lực này.
Nhưng hiện tại, ấy không có tự tin này, lại phát hiện năng lực của mình có hạn.
Có lẽ, xảy ra chuyện của tôi cùng với cái chết của mẹ, ấy đã bị ảnh hưởng quá nhiều.
Anh ấy không còn là Hứa Quân Sơ mà tôi biết nữa.
Tôi chôn đầu trong ngực ấy, buồn bã : “Hứa Quân Sơ, có thể đừng luôn luôn có dáng vẻ này không, với em một câu ‘không sao đâu’ để trấn an em là rất khó hay sao?”
Anh ấy giơ tay vuốt đầu tôi, một chút lại một chút, cuối cùng tay cũng run rẩy.
“Anh không thể mặc kệ tất cả để rời khỏi đây cùng với em.”
“Anh không .” Tôi trộm lau nước mắt: “Em cũng không .”
Tôi thật sự rất ghét khi người khác : “Em lớn lên rồi sẽ hiểu.”
Sau mới phát hiện ra lớn rồi thì không thể lấy thời gian để cân nhắc.
Từ trước tới giờ, chúng tôi tùy hứng tùy ý, bởi vì có cha mẹ để chúng tôi ỷ lại.
Đến một ngày chúng tôi trở thành chỗ dựa cho cha mẹ, có trách nhiệm cần phải gánh vác, không trốn tránh, tôi nghĩ, lúc đó mới là lúc thật sự lớn.
Bạn thấy sao?