1.
Thời niên thiếu, Lục Chấp ở nhà tôi quá khổ.
Cha mẹ hắn đều chết ở nhà tôi.
Chết như thế nào?
Ha ha…
Bị cha và trai của tôi bức tử.
Là tôi tận mắt thấy hắn quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin cha tôi cho hắn chút tiền an táng cho cha mẹ.
Cha tôi là một người vô cùng bủn xỉn vô , khắc nghiệt đối với công nhân, lúc ấy nhà Thanh vừa mới diệt vong, thời cuộc hỗn loạn, cha tôi có thể keo kiệt bao nhiêu thì keo kiệt bấy nhiêu.
Mỗi ngày một đống người chết đói bị khiêng ra ngoài từ trong nhà của tôi, vẫn không ngừng có người cam nguyện tới nhà tôi việc.
Cha tôi có đủ loại biện pháp khất nợ tiền công của người ta, trai của tôi lại học theo ông ấy.
Cha mẹ Lục Chấp thuộc hạ của trai tôi hai tháng mà không nhận đồng nào, tới cửa đòi nợ thì bị cha tôi vu oan là bọn họ trộm tiền, sau đó đánh một trận rồi đuổi ra ngoài.
Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh lẽo.
Hai vợ chồng không thể chịu nổi, chết vào mùa đông đó.
Năm ấy Lục Chấp khoảng mười lăm mười sáu tuổi, quỳ gối trên nền tuyết, quỳ suốt ba ngày liền.
2.
Khi trai tôi mang theo tôi đi mua kẹo hồ lô, hắn quỳ gối ở nơi đó.
Sau khi mua xong kẹo hồ lô, hắn quỳ gối ở đó.
Tôi ngồi ở bậc thang bằng đá màu xanh, ăn xong kẹo hồ lô rồi, hắn vẫn quỳ gối ở đó.
Trời lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, môi tím ngắt, ngã xuống rồi thì lại quỳ lên.
Cuối cùng, trai của tôi ra ngoài dẫn hắn vào nhà, sẽ cho tiền hắn an táng cha mẹ, hắn phải đến nhà tôi lao công miễn phí ba năm.
Lục Chấp đồng ý.
Tôi nhớ rõ ngày đó hắn ghé vào nơi đó, nhặt lên từng đồng bạc mà trai của tôi ném xuống đất, biểu vô cùng lạnh nhạt.
3.
Sau đó tôi hỏi Lục Chấp, chỉ có chút tiền như thế, sao có thể hạ táng.
Hắn người nghèo có cách của người nghèo.
Lục Chấp khi việc ở nhà tôi luôn bị trai tôi bắt nạt, trai tôi đánh hắn giống như đánh súc sinh, hận không thể đánh chết người mới thôi.
Tôi đã hoài nghi hỏi trai, đánh như có chết người không. Anh ấy người nghèo tính mạng rẻ mạt, đánh không chết !
4.
Lục Chấp cả ngày phải rất nhiều việc, chẻ củi, giặt quần áo, gánh nước, nấu cơm, còn phải đi tắm rửa, hót phân cho chó của dì Ba.
Hắn việc, tôi ở bên cạnh .
Ngay từ đầu tôi cảm thấy hắn dễ chơi, luôn bị của tôi đánh, lại không lần nào hé răng lời nào.
Sau đó thì cảm thấy hắn đáng thương, ngày mùa đông cũng chỉ mặc một cái áo ngắn vừa mỏng vừa rách rưới.
Tôi trộm lấy bộ quần áo của trai tôi cho hắn mặc, hắn bẩn, không mặc.
Trong lòng tôi nghĩ, quần áo của ai cũng không bẩn bằng quần áo của hắn, ép hắn mặc, hắn vẫn không chịu.
Cuối cùng lại bị trai tôi thấy, ấy lại đánh cho hắn một trận.
Ngày hôm đó tôi đã khóc rất lâu, vài ngày liền không đến hậu viện gặp hắn.
Sau đó tôi lại đến, hắn nhét vào tay tôi một cây kẹo hồ lô.
5.
Ở trong nhà, tôi là nhỏ nhất.
Mẹ của tôi là vợ cả, khi sinh ra tôi người đã hơn ba mươi tuổi rồi, cho nên cả cha và của tôi đều rất thương, lúc nào cũng gọi tôi là tâm can bảo bối.
Nhưng mà sau khi trai tôi có người ấy thích thì không gọi tôi là tâm can bảo bối nữa, ấy gọi Lê Âm là tâm can bảo bối, còn bảo tôi từ sau gọi Lê Âm là chị dâu.
Chị dâu của tôi là học sinh của trường học nữ sinh, chị ấy vô cùng xinh đẹp rạng rỡ.
Khi chị ấy mặc sườn xám đi trên đường, tôi nhịn không mà bắt chước học theo chị ấy.
Chị ấy bế tôi lên, chờ tôi lớn lên sẽ mua âu phục cho tôi mặc, mặc lễ phục mới đẹp.
Anh trai tôi theo đuổi Lê Âm tốn rất nhiều công sức.
Tiêu rất nhiều tiền.
Lê Âm cũng thường xuyên mặc quần áo đẹp, búi tóc đẹp tới nhà tôi chơi.
Nhưng mà tôi lại phát hiện, có rất nhiều lúc chị ấy lại để mắt đến Lục Chấp.
Khi Lục Chấp tiến vào, chị ấy chằm chằm.
Khi Lục Chấp pha trà, chị ấy chằm chằm.
Khi Lục Chấp đi ra ngoài, chị ấy cũng chằm chằm.
Cho đến một ngày, tôi đến hậu viện, thấy chị ấy và Lục Chấp ôm nhau ở dưới tán cây lê đường.
Tôi đã biết, hóa ra chị ấy không thích trai của tôi, mà thích Lục Chấp.
Sau khi trai tôi phát hiện thì đánh Lục Chấp một trận thừa sống thiếu chết, hỏi hắn có phải là đã thích Lê Âm.
Tôi không ngăn trai, bị ấy vung tay một cái đã ngã dập mông.
Lục Chấp bị đánh đến mức cả người đều là máu, nằm trên mặt đất nửa ngày không nhúc nhích.
Tôi hỏi trai có phải hắn đã chết hay không.
Anh trai tôi đá hắn ra ngoài, kêu to, chết cũng chết xa một chút.
Lục Chấp nằm rạp trên mặt đất, thở cũng không thở một hơi, tôi ngồi bên cạnh hắn khóc.
Chờ trai tôi đi rồi, hắn mới giật giật ngón tay, bảo tôi đừng khóc nữa.
Hắn bị què chân, một mình tập tễnh trở về phòng chứa củi, ngủ vài ngày liền.
Mỗi ngày tôi đều qua đó để kiểm tra xem hắn có còn thở hay không, xem hắn có còn sống hay không.
Lê Âm lại đây thăm hắn, còn mang thuốc cho hắn, Lê Âm vừa rớt nước mắt vừa bôi thuốc cho hắn.
Chị ấy ôm chặt Lục Chấp, bảo hắn khỏe nhanh lên.
Tôi càng càng cảm thấy hai người bọn họ giống như vở kịch uyên ương mệnh khổ, mà trai tôi là người xấu chia rẽ uyên ương.
Lục Chấp nằm bao nhiêu ngày, thì bấy nhiêu ngày tôi không thèm chuyện với trai tôi.
Ngày nào ấy cũng dỗ dành tôi, mua cho tôi đồ ăn ngon, mua cho tôi quần áo đẹp, tôi cũng không thèm để ý.
Sau đó, tôi thấy tôi ban đêm uống rượu một mình để giải sầu, uống say khóc lóc gọi Lê Âm, cảm thấy trong lòng ấy cũng chua xót, nên lại cố gắng tha thứ.
Bạn thấy sao?