Lần thứ hai được Hoàng thượng ân sủng, ta liền sinh bệnh. Mãi đến khi người bạn thân thiết được sủng liên tiếp nửa tháng, tổng quản bên cạnh Hoàng thượng mới lén thì thầm với ta: “Nương nương nếu thân thể đã khá hơn, có thể sai người truyền lời cho nô tài, đem thẻ bài xanh đặt lại chỗ cũ.” Thì ra, Hoàng thượng sớm đã biết ta giả bệnh. Đã không thể giả bệnh, thì ta đành giả ngu. So với việc được thánh sủng, vẫn là mạng sống của ta quan trọng hơn. Nào ngờ sau đó, người lại tới tẩm cung, lặng lẽ nhìn ta đang luyện chữ, trầm giọng nói: “Trẫm thấy không ai giúp nàng mài mực, nên đặc biệt tới đây.” Ta nhìn hàng người đang quỳ ngoài điện, trong lòng nghi hoặc: “Không ai ư?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?