Như lại thoải mái hơn.
Tôi : “Hai mẹ con mình đúng là không có phúc hưởng thụ.”
Tiểu Viễn lắc đầu, nghiêm túc phản bác.
“Mẹ xứng đáng hưởng thụ.”
Trên con đường đông đúc, trong đám người ồn ào, cũng có hai người đang lặng lẽ bám theo. Lúc thì bị người này va phải, lúc khác lại bị người kia đẩy ra xa.
Tôi thấy, không ngăn cản.
Tôi chỉ muốn dùng cách này để cho biết, cuộc sống của chúng ta bây giờ đã rất khác nhau.
Tôi cũng không còn giống với dáng vẻ mà họ từng quen thuộc nữa.
Cơ mà khi về đến nhà, tôi thấy hai người họ dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tôi thở dài rồi bước vào nhà.
Khu vực này có an ninh tốt, không cần lo lắng người lạ sẽ vào .
Đến khi trăng đã treo lơ lửng trên ngọn cây, dưới lầu vẫn còn hai bóng người kéo dài trong ánh đèn chờ đợi.
Tôi lắc đầu, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, Tiểu Viễn cũng đẩy cửa bước ra.
“Mẹ định đi đâu? Con đi cùng mẹ.”
Tôi bất đắc dĩ nhẹ, rồi cùng cậu bé xuống lầu.
Thấy tôi đến, vẻ mặt tiều tụy của Tô Chấp Duật lập tức trở nên rạng rỡ.
10
Ánh mắt của Đường Đường cũng sáng lên: “Mẹ! Con cũng có thể ăn đồ chiên vỉa hè, cửa hàng mẹ thích, con cũng thích! Giờ thì con đã qua bài kiểm tra chưa?”
Tôi thở dài: “Chẳng có bài kiểm tra nào cả. Còn nữa, dẫn theo một đứa trẻ, đêm hôm khuya khoắt đứng ở đây rất nguy hiểm. Dù thế nào đi nữa, tôi hy vọng có thể chịu trách nhiệm.”
Sắc mặt Tô Chấp Duật tái đi, gật đầu nhanh chóng, chỉ một từ: “Được.”
Đường Đường dường như không hiểu: “Bố, chẳng phải bố đây là bài kiểm tra của mẹ sao? Chỉ cần vượt qua, mẹ sẽ quay về nhà mà?”
Trong làn gió đêm, không có ai trả lời câu hỏi của bé.
Tiểu Viễn bỗng nhiên cảm thông lên tiếng: “Nếu thật sự muốn tốt cho mẹ, thì hãy về nhà đi, đừng mẹ phiền lòng nữa.”
“Ngày mai mẹ còn phải dậy sớm, nửa đêm lại phải tốn sức xuống đây xử lý chuyện của hai người.”
Nghe giọng của Tiểu Viễn, Đường Đường tự dưng trở nên kích .
“Tất cả là tại , mẹ mới không chịu về với chúng tôi!”
“Đều tại !”
Cô bé lao tới, đẩy mạnh Tiểu Viễn một cái.
Tiểu Viễn loạng choạng, tôi vội vàng bước đến: “Không sao chứ?”
Cậu bé hiểu chuyện, lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Tôi dùng ánh mắt nghiêm khắc Đường Đường: “Tô Đường, gia giáo của con đâu rồi? Hồi nhỏ mẹ đã dạy con như sao?”
Ánh mắt bé vẫn cố chấp: “Nếu con đối xử tốt với ta, mẹ sẽ quay về nhà chứ?”
Tôi im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Mẹ vẫn là mẹ của con, đó là sự thật không bao giờ thay đổi.”
“Nhưng mỗi người đều có sở thích riêng, Tiểu Viễn cũng là con của mẹ, mẹ hy vọng con có thể tôn trọng ấy.”
Nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Đường Đường, tôi đành bỏ cuộc việc chỉ dạy con bé và người đàn ông trước mặt.
Chỉ có thể nắm tay Tiểu Viễn bên cạnh, quay người rời đi.
Để tránh những phiền phức không cần thiết, tôi cùng với Tiểu Viễn quyết định chuyển nhà.
Nhưng chẳng lâu sau, tôi nghe tin Tô Chấp Duật đã đưa Tô Đường trở về nước.
Tôi và Tiểu Viễn ở Mỹ học tập thêm bốn năm, cuối cùng vẫn quyết định quay về nước.
Quê hương luôn là nơi gắn bó cảm lớn nhất của mỗi con người.
Chỉ là so với lúc rời đi với hai bàn tay trắng, giờ đây tôi đã có tiếng tăm trong giới mỹ thuật. Thường xuyên mời giảng dạy tại các trường đại học lớn.
Tiểu Viễn cũng thể hiện tài năng của mình, thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và quyết định ở lại trong nước học tập.
Lần nữa gặp lại Đồng Oản là tại một buổi tiệc, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.
Cô ta trông có vẻ suy sụp, khoác lấy tay một người đàn ông lạ mặt, nở nụ lấy lòng.
Những người xung quanh đang bàn tán về ta.
“Nghe mấy năm trước suýt nữa thì cưới, không biết tại sao lại bị bỏ rơi.”
“Sau đó lại đi cầu cứu nhà họ Tô, không ai thèm đếm xỉa tới.”
“Lạ nhỉ, chẳng phải ta là người trong lòng của vị thiếu gia nhà họ Tô sao?”
“Không rõ nữa.”
Tôi nâng ly rượu vang rời khỏi đó.
Từ xa, tôi thấy Tô Chấp Duật đang đi về phía bên này.
Mặc dù biết sau khi về nước khó tránh khỏi việc gặp lại, tôi vẫn nhanh chóng quay lưng rời đi.
Không biết tại sao từ một người dịu dàng tự tin, lại trở nên đeo đẳng đến .
Vẫn là nên tránh mặt thì tốt hơn.
Tôi vừa quay người, đã đụng vào một lồng n.g.ự.c cao lớn trước mặt, may mà người đó đỡ lấy eo.
“Cô Đồng, cẩn thận một chút.”
Giọng trầm thấp, từ tính vang bên tai.
Tôi đứng vững, thuận tiện mượn bóng người này để che mình.
“Sao biết tôi họ Đồng?”
“Tranh của rất nổi tiếng.”
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt phong độ ngời ngời, dường như nhận ra tôi đang cố tránh người nào đó.
Anh lịch thiệp đưa tay: “Chi bằng chúng ta cùng khiêu vũ?”
Tôi có chút do dự.
Anh nhẹ, ẩn ý : “Cũ không đi, mới sao tới .”
Tôi bị kéo vào sàn nhảy.
Nhịp điệu của điệu nhảy hòa cùng với tiếng tim đập.
Quá khứ bị lãng quên, lúc này tôi dường như đã mở ra một chương mới.
Núi sông đều có ngày quay về, vạn vật rồi sẽ thuận theo ý nguyện.
(Hết)
Bạn thấy sao?