6
Niềm vui kết thúc ngay trong ngày hôm sau.
Bạch nguyệt quang của Mục Thanh Trạch—Mạc Thư Tình—bất ngờ kết WeChat với .
Ngay sau đó, một bức ảnh lấp lánh của bộ trang sức xa hoa gửi đến.
Như một linh cảm kỳ lạ, Giang Ly ngay lập tức nghĩ đến bộ trang sức trị giá hàng chục triệu mà Mục Thanh Trạch đã đặt riêng.
Ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Cảm giác mất mát, vô hồn.
Vài phút sau.
Tin nhắn tiếp theo gửi đến, với một giọng điệu đầy giả vờ bất ngờ:
【Aiya, xin lỗi nhé. Ban đầu tôi định gửi bức ảnh này cho Thanh Trạch, không ngờ lại gửi nhầm cho mất rồi.】
【Thật ra tôi cũng rất ngạc nhiên đấy. Khi Thanh Trạch hỏi tôi có thích bộ trang sức này không, tôi cứ nghĩ là ấy định tặng cho cơ. Nhưng ai ngờ… hôm sinh nhật tôi, ấy lại tặng nó cho tôi.】
Giọng điệu “trà xanh” càng lúc càng rõ ràng:
【Giang tiểu thư đừng để bụng nhé. Tôi với Thanh Trạch chỉ là bè bình thường thôi. Với lại, là vợ ấy, quà ấy tặng chắc chắn còn đắt hơn nhiều, đâu có giống tôi, chỉ nhận món quà vài chục triệu mà thôi.】
Và rồi, con ngốc Giang Ly.
Mặt dần tái nhợt.
Cô tự giễu cợt chính mình:
“Anh ấy chưa bao giờ tặng tôi bất cứ món quà nào. Tôi cứ tưởng là do ấy không giỏi thể hiện sự lãng mạn… Hóa ra, không phải ấy không hiểu lãng mạn, mà là sự lãng mạn của ấy không dành cho tôi.”
Tôi bực mình hỏi lại:
“Đây là điều duy nhất em nghĩ đến sao?”
Cô cụp mắt, vành mắt hơi ướt:
“Vậy tôi còn có thể nghĩ gì nữa?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Giang Ly! Em nắm trong tay thẻ đen của ta, lại chưa từng tiêu một xu. Vì cái gì? Vì muốn tiết kiệm tiền cho ta? Vì muốn thể hiện mình thanh cao, không tham tiền của ta? Để rồi ta lấy tiền đó đi cung phụng người phụ nữ khác sao? Em thật sự là có tấm lòng Bồ Tát đấy!”
Cô ngập ngừng:
“Nhưng mà…”
“Em tưởng rằng em không tiêu tiền của ta thì ta sẽ trân trọng em hơn sao? Sẽ không đâu! Nếu đã thế, thay vì để ta mang tiền đi tiêu cho người khác, em không thấy tự mình tiêu cho chính mình vẫn hơn à?”
Tôi kiên nhẫn dụ dỗ:
“Giang Ly, cầm lấy thẻ của ta, đi shopping đi! Mua quần áo mới, túi xách hàng hiệu, giày đẹp, trang sức lộng lẫy! Dù sao em không tiêu, ta cũng sẽ mang tiền đi tiêu cho người khác. Vậy tại sao không tiêu cho chính mình?”
Và thế là, ấy thực hiện điều đó.
Khi đạt tự do tài chính trong mua sắm, cảm giác sẽ như thế nào?
Thích một mẫu áo phân vân không biết chọn màu nào?
Mua hết!
Nhìn thấy một món trang sức lấp lánh trong cửa hàng?
Quẹt thẻ ngay!
Cả quầy hàng xa xỉ, nhân viên chỉ vây quanh phục vụ tận .
Ai nấy đều tươi niềm nở, giọng ngọt ngào như mật.
Đến cả người thân cũng chưa chắc đã đối xử với tốt đến .
Những chiếc túi xách giá vài trăm triệu, thậm chí hàng tỷ.
Chỉ cần đẹp mắt—mua luôn không cần đắn đo!
Cuối cùng, tận hưởng một bữa tối sang trọng trị giá hàng chục triệu trong nhà hàng Michelin.
Đôi mắt vốn đã mờ mịt vì đàn ông.
Lúc này lại lấp lánh, vì cảm giác thỏa mãn khi mua sắm không giới hạn.
Và khi toàn bộ đống đồ giao đến tận nhà…
Các món đồ xa xỉ chất đầy phòng khách.
Ngay khi Giang Ly định thu dọn lại.
Tôi không nhịn nhắc :
“Em có phải quên mất chuyện gì không?”
Cô ngơ ngác:
“Chuyện gì cơ?”
Cô hào hứng :
“Đúng rồi! Em đã mua tất cả theo cặp, có một phần là dành cho . Nếu có thể gặp thì tốt biết mấy…”
Nói đến đây, lại có chút hụt hẫng.
Tim tôi mềm nhũn một chút.
Nhưng bây giờ không phải lúc bàn chuyện này:
“Mạc Thư Tình đã chủ khiêu khích, chẳng lẽ chúng ta không gì sao? Tình cờ lỡ tay gửi cho ta một bức ảnh cũng không phải chuyện gì lớn mà, nhỉ?”
Đôi mắt sáng lên.
Không chỉ gửi ảnh, mà còn biết ứng biến.
Bức ảnh không chỉ chụp đống đồ xa xỉ hôm nay mua .
Mà còn vô để lộ cả tấm thẻ đen trên bàn trà.
Vài phút sau khi gửi ảnh đi.
Giang Ly bắt đầu gõ chữ lách cách:
【Aiya, xin lỗi nhé, Mạc tiểu thư, ban đầu tôi định gửi bức ảnh này cho chồng tôi, không ngờ lại gửi nhầm cho mất rồi.】
Cô còn thêm một sticker lè lưỡi đáng .
Sau đó, học theo giọng điệu “trà xanh” của Mạc Thư Tình:
【Thật ngưỡng mộ quá, Mạc tiểu thư ạ. Chồng tôi thật sự chẳng biết gì về lãng mạn cả, lại cực kỳ tốt với bè, sẵn sàng tặng bộ trang sức trị giá hơn ba mươi triệu. Còn tôi—là vợ của ấy—thì chẳng nhận gì cả.】
Đối phương lập tức giả vờ an ủi:
【Ôi trời, đừng để bụng. Trước đây, khi ấy ở bên tôi, ấy không như đâu. Mỗi ngày đều nghĩ đủ cách tặng hoa cho tôi, còn nhớ rõ từng ngày kỷ niệm, chuẩn bị quà chu đáo hơn cả tôi nữa. Aiya, xin lỗi nhé, tôi không nên nhắc đến chuyện này…】
Giang Ly lập tức phản pháo:
【Mạc tiểu thư, tôi muốn ghen tị rồi đây. Anh ấy chưa từng tặng tôi món quà nào trong các dịp lễ tết, chỉ đưa cho tôi một tấm thẻ đen và bảo tôi muốn mua gì thì tự mua.】
【Cô nghĩ tôi thiếu mười mấy tỷ trong thẻ của ấy sao? Anh ấy đúng là keo kiệt ghê. Hừ!】
【Tôi chỉ có thể dùng số tiền đó để tự mua quà cho chính mình. Nhưng mà, so với những món quà lựa chọn tỉ mỉ từ trái tim, thì mười mấy tỷ này thật sự chẳng có chút ấm áp nào cả. Cô có đúng không, Mạc tiểu thư?】
Lần này đến lượt Mạc Thư Tình im bặt.
Giang Ly sung sướng lăn lộn trên giường.
Buổi tối, khi Mục Thanh Trạch về nhà.
Anh ta không hỏi han gì về chuyện Giang Ly tiêu tiền trong thẻ của ta.
Nhưng lại với :
“Anh và Thư Tình không có gì cả. Em đừng cố ý nhắn tin khó ấy nữa.”
“Cô ấy vào công ty là nhờ thực lực của mình, em không có tư cách ép ấy rời đi! Công ty không phải là nơi để em ghen tuông chuyện!”
Đôi mắt Giang Ly lập tức đỏ hoe.
Cô cắn chặt môi đến trắng bệch.
Tôi không nhịn nhắc :
“Cái miệng không phải chỉ dùng để ăn mà còn để chuyện nữa, nhớ không?”
Lúc này, Giang Ly mới bừng tỉnh:
“Anh ấy à? Nhưng tôi chưa từng ép ta rời khỏi công ty.”
Cô mở WeChat, tìm lại đoạn hội thoại với Mạc Thư Tình.
Đưa điện thoại cho Mục Thanh Trạch xem:
“Là ta chủ thêm tôi vào.”
Tôi còn thêm vào một câu:
“Nhưng cũng có khả năng em đang chuyện với một kẻ mù.”
Bởi vì, trước mặt “bạch nguyệt quang”, ta luôn có thể ngơ trước những tổn thương mà vợ mình phải chịu.
Mục Thanh Trạch nhíu mày, xem hết toàn bộ tin nhắn.
Nhưng chỉ :
“Cô ấy không phải người xấu, chỉ là nhạy cảm một chút thôi. Em thông cảm cho ấy đi.”
Hoàn toàn né tránh việc Mạc Thư Tình vu khống Giang Ly ép ta rời khỏi công ty.
Giang Ly bật đầy chua chát.
7
Không biết có phải do tâm trạng bị ảnh hưởng hay không.
Dạo gần đây, Giang Ly chẳng có chút khẩu vị nào cả.
Cơ thể suy kiệt nhanh chóng.
Không ăn gì, dù cố ăn vào cũng lại nôn ra sạch sẽ.
Cho đến một ngày.
Giang Ly cảm thấy bụng đau quặn thắt, không thể chịu đựng nổi.
Phản ứng đầu tiên của là gọi điện cho Mục Thanh Trạch.
Nhưng người bắt máy lại là Mạc Thư Tình.
Trong điện thoại, có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm.
“Alo, có chuyện gì sao? Thanh Trạch đang tắm ở nhà tôi, không có thời gian nghe điện thoại.”
Cô ta cố nhấn mạnh hai chữ “nhà tôi”.
Một người đàn ông đã có vợ, lại tắm trong nhà của một trẻ chưa kết hôn vào buổi tối.
Dù họ có thật sự không gì đi nữa, thì cũng đã vượt quá giới hạn.
Khi Giang Ly định gì đó.
Đối phương đã dứt khoát cúp máy.
Cơn đau mặt trắng bệch.
Không cam lòng, muốn gọi lại lần nữa.
Nhưng ta không nghe máy.
Cô còn muốn gọi tiếp.
Nhưng tôi ngăn lại:
“Tôi nghĩ bây giờ em cần gọi 120 hơn đấy. Chẳng lẽ ta không bắt máy cả đêm, em cũng định nhẫn nhịn mà gọi cả đêm sao? Tự hành hạ bản thân à? Gọi ta cũng chẳng có ích gì, ta đâu phải bác sĩ!”
“Giang Ly, cơ thể này là của em, không phải của Mục Thanh Trạch. Dù em có đau đớn thế nào, cũng chẳng ai xót xa cho em đâu!”
Cô im lặng vài giây.
Sau đó, lặng lẽ bấm số gọi 120.
Kết quả, Giang Ly chẩn đoán là đã mang thai.
Nhưng do thời gian gần đây không ăn uống điều độ, nên bị viêm dạ dày ruột nhẹ.
Bác sĩ kê đơn thuốc an toàn cho phụ nữ mang thai và chỉ định tiêm truyền.
Buổi tối, phải ở lại bệnh viện theo dõi.
Ngoài trời đổ mưa như trút nước, kèm theo sấm chớp đùng đoàng.
Y như tâm trạng lúc này.
Rõ ràng đang mang một sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Nhưng Giang Ly chẳng cảm thấy chút niềm vui nào.
Cả đêm trằn trọc không ngủ .
Và suốt cả đêm, điện thoại của không hề vang lên một cuộc gọi nào.
Bạn thấy sao?