5
Lời tôi mang đầy tính cảnh cáo.
Hà Kiều Kiều lập tức cảm thấy khó chịu, cúi đầu, cố kìm nén giọng nghẹn ngào:
“Em xin lỗi, tiểu thư. Về sau em sẽ không tái phạm nữa.”
Thoạt ta có vẻ biết lỗi, trong giọng điệu lại ẩn chứa sự uất ức và cay cú.
Những cảm đó, sớm muộn cũng sẽ biến thành căm ghét và oán hận.
Nhưng thì sao chứ?
Cô ta khiến tôi không vui, tôi đương nhiên phải đòi lại gấp đôi.
Hà Kiều Kiều vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu rất lâu.
Đến khi gần như không trụ nổi nữa, thân thể yếu ớt bắt đầu run rẩy.
Lúc này tôi mới lười biếng lên tiếng:
“Được rồi, gì mà căng thẳng nghiêm túc thế? Chị chỉ với em chút thôi mà.”
“Bây giờ là xã hội chủ nghĩa, sao chị có thể chơi mấy trò kiểu địa chủ phong kiến ?”
Lần này, Hà Kiều Kiều học khôn rồi. Cô ta cố gắng giữ nụ trên mặt, đáp:
“Không, tiểu thư không sai. Là em không biết thân biết phận.”
“Tốt.” Tôi phẩy tay.
“Về nghỉ đi. Ngày mai chẳng phải em còn phải đến bệnh viện thăm bố sao?”
Hà Kiều Kiều lại khom người cúi chào tôi một cái, rồi mới lui xuống.
【Nữ chính bụng dạ hẹp hòi, hôm nay bị tiểu thư nhục thế này, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù cho mà xem.】
“Không thể đuổi ta đi luôn sao?” “Bạn trên ơi, e là không đâu, nữ chính đang mang danh là con ân nhân cứu mạng của tiểu thư mà.”
Bình luận rôm rả nổ ra khắp nơi.
Tôi cũng đang suy nghĩ—có cách nào để cắt đứt hậu hoạn ngay từ bây giờ không?
Tôi ghét cảm giác bị như thế này.
Đang bực bội thì quản gia bước vào. Ông đưa cho tôi một xấp tài liệu:
“Tiểu thư, đây là thông tin cầu điều tra.”
Từ trước đến nay tôi luôn rất tò mò…
Lục Thiện Xuyên là nam chính, thiên phú dị bẩm, kiêu ngạo và cứng cỏi. Lý do gì khiến ta phải cúi đầu, dùng một cái hôn ước chẳng có giá trị gì để đến cầu xin tôi?
Cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh nhà ấy.
6
Con hẻm nhỏ chật chội và tối tăm.
Hai bên là những bức tường thấp cũ kỹ, phủ đầy dây leo xanh um.
Trời vừa dứt cơn mưa.
Mặt đất gồ ghề đọng nước khắp nơi.
Tôi bước xuống một bước, lập tức bị bắn đầy bùn lên vạt váy trắng tinh.
Quản gia nhíu mày, đề nghị:
“Tiểu thư, hay là để tôi vào thay , cứ chờ trên xe?”
“Không cần.”
Tôi từ chối.
Chuyện muốn thu phục lòng người, thì vẫn nên tự mình ra mặt.
Tôi cố chịu sự khó chịu, vén váy lên, tiếp tục bước sâu vào trong.
Chẳng mấy chốc, tôi đã đứng trước cửa nhà Lục Thiện Xuyên.
Bà ngoại già yếu của ta đang lom khom ngồi bên nền xi măng, dùng đôi tay khô gầy nhăn nheo để vò đống quần áo trước mặt.
Theo tài liệu ghi lại, mẹ của Lục Thiện Xuyên lấy nhầm người.
Bị gã chồng nghiện cờ bạc lừa sạch tiền của, từ đó mất hết niềm tin vào cảm, thậm chí còn đổ hết mọi căm hận lên con ruột của mình.
Vào một mùa đông rét cắt da, cậu bé Lục Thiện Xuyên nhỏ xíu bị vứt vào thùng rác.
Khi cận kề cái chết vì lạnh, chính bà ngoại là người từng bước, từng bước lê chân đến bế về, rồi từng muỗng cháo trắng nuôi khôn lớn.
Cho đến giờ, mẹ chưa từng thực hiện đúng vai trò mẹ, thậm chí còn vét sạch tài sản trong nhà lần nữa.
Trong đó còn có cả số tiền mà bà ngoại chắt chiu tích cóp để chữa bệnh cho dì – người mắc bệnh xơ cứng teo cơ.
Lục Thiện Xuyên từng nghĩ đến chuyện nghỉ học để đi .
Nhưng bị bà ngoại tát cho một cái tỉnh người.
Bà mắng :
“Dì con là trách nhiệm của bà, không phải của con! Con không thể đánh đổi cả cuộc đời mình vì nó .”
“Yên tâm đi, bà sẽ không để ai liên lụy con. Ngày nào bà chết, bà sẽ đưa cả dì con đi cùng.”
Không còn lối nào khác, cuối cùng mới nhớ ra mối hôn ước kia.
Mặt dày tìm đến tôi.
7
“Cô là ai ?”
Tôi đứng ở đầu hẻm đã lâu.
Lâu đến mức bà ngoại ấy phải tự mình quay đầu lại hỏi.
Tôi khẽ nở nụ hoàn hảo không chút tì vết, bước lại gần và tự giới thiệu:
“Bà ơi, cháu là Thương Lạc Tây.”
Nghe cái tên ấy, bà hơi sửng sốt:
“Lớn thế này rồi cơ à?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lướt qua đống quần áo chất cao bên cạnh chân bà.
Ngay lập tức, vệ sĩ đi cùng đã hiểu ý, bước đến nhận lấy thau nước và bàn giặt, muốn thay bà nốt phần việc đó.
Nhà họ Lục giờ đây đã nghèo đến mức ngay cả một chiếc máy giặt cũng không có nổi.
Vì nhà quá nghèo, họ vẫn phải giặt giũ theo cách thô sơ nhất.
Bà ngoại lúng túng, vội vàng từ chối:
“Không cần đâu, không cần đâu, để bà tự là rồi…”
Đúng lúc đó, Lục Thiện Xuyên trở về và vừa hay thấy cảnh ấy.
“Các người đang định gì bà tôi?”
Do góc lệch nên hiểu lầm, tưởng vệ sĩ định bà mình.
Anh lập tức lao tới, che chắn bà ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác, tư thế đề phòng, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngoan ngoãn hôm trước khi tuyên thệ trung thành với tôi.
Xem ra móng vuốt vẫn chưa mài nhẵn.
Tôi im lặng đối mặt với ta, ánh mắt chạm nhau, không ai chịu nhường ai.
【A a a, sắp hiểu lầm rồi sao? Xin đừng ngược nữa mà!】
【Tiểu thư ghét nhất bị người khác khiêu khích, mà nam chính lại cứ căng thẳng hễ đụng tới bà và dì mình.】
Khi ai cũng nghĩ rằng giữa tôi và ta sẽ nảy sinh mâu thuẫn, thì bà ngoại đã mạnh tay kéo ra, mắng một trận:
“Tiểu Thương người ta có lòng tốt, cho người đến giúp bà giặt đồ, con nổi nóng cái gì?”
Lúc này Lục Thiện Xuyên mới nhận ra trong tay vệ sĩ chỉ là đống quần áo cũ kỹ, nhất thời lúng túng:
“Tôi…”
Nhưng tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của nữa, lạnh mặt xoay người rời đi.
Trước khi lên xe, tôi dặn quản gia:
“Thu hồi toàn bộ đặc quyền của Lục Thiện Xuyên.”
Bạn thấy sao?