13
Tôi báo cảnh sát. Khi họ đến nơi, tất cả chúng tôi mời lên văn phòng trưởng khoa.
Sau khi sự việc rõ,
cảnh sát với tôi rằng vì hành vi vu khống của họ chưa ra tổn nghiêm trọng về thể chất nên cùng lắm chỉ bị tạm giữ 5 ngày và hành chính không quá 500 tệ.
Tôi hơi thất vọng.
Trưởng khoa cũng không muốn sự việc ầm ĩ thêm, liền khuyên tôi:
“Nếu em không báo cảnh sát, em muốn xả giận kiểu gì cũng .”
Dù gì thì Tề Mặc tuy không thuộc khoa tôi, vài ngày nữa sẽ đại diện trường tham gia cuộc thi quốc tế – một sự kiện ảnh hưởng đến danh dự của cả trường.
Tôi nhướng mày, đã là “muốn gì thì ”, thì…
Tôi bước thẳng tới trước mặt hai người.
Giơ tay, tát mỗi người hai cái thật mạnh.
Tôi đã dùng toàn lực, đến mức bàn tay tê rần.
Ôn Tuyết thậm chí còn bị đánh đến chảy máu khóe miệng.
Cô ta định phản kháng, bị trưởng khoa và mấy giáo viên giữ lại.
Tề Mặc không tránh, để mặc tôi tát hai cái liền. Sau đó còn quay sang tay tôi đầy lo lắng.
Nhỏ giọng hỏi:
“Em hả giận chưa?”
Ánh mắt ta đầy áy náy và cố gắng lấy lòng.
Tôi suýt nữa thì buồn nôn tại chỗ.
Tôi quay sang mọi người xung quanh.
“Chú công an, tôi hết giận rồi. Tôi không truy cứu chuyện họ vu khống nữa,
họ phải viết thư xin lỗi bằng tay và đọc to trước loa phát thanh của trường.”
Trưởng khoa lập tức đồng ý.
Cảnh sát đứng ngây ra tôi, dường như không thể tin nhỏ bé này lại có thể ra tay mạnh mẽ đến trước mặt họ.
Tôi lại chỉ tay về phía Ôn Tuyết:
“Còn nữa, chuyện ta giả bệnh án, các nhất định phải điều tra cho rõ.”
“Đây không phải chuyện nhỏ. Nhất định có bác sĩ trong bệnh viện tiếp tay, lạm dụng quyền hạn để giúp ta.”
Sắc mặt cảnh sát lập tức nghiêm túc:
“Yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý nghiêm.”
Nghe , sắc mặt Ôn Tuyết tái mét, cả người run lẩy bẩy ngồi sụp xuống đất.
“Không… tôi không có giả bệnh án, chuyện này không liên quan gì đến bệnh viện cả…”
Nhưng mặc ta gào khóc giải thích thế nào, cảnh sát cũng không bận tâm, trực tiếp dẫn ta đi.
Bình luận bay:
【Quá đã! Đọc mãi truyện ngọt ngào vợ nhỏ đáng , lần đầu gặp nữ chính có đầu óc, cảm giác sướng rơn!】
【Chuẩn luôn! Ban đầu tôi còn bực vì nữ chính không chịu mềm mỏng xin lỗi. Giờ ấy tự giải quyết vấn đề mà không cần ai giúp, mới thấy: đây mới là khí chất mà phụ nữ nên có.】
【Chỉ nghĩ tới việc bố của nữ phụ là trưởng khoa bệnh viện, sau vụ này có khi mất cả chức lẫn nghề, là tôi lại muốn đứng dậy múa một bài quyền!】
14
Khi tôi bước ra khỏi văn phòng trưởng khoa, Tề Mặc dường như muốn gì đó với tôi.
Nhưng tôi chẳng buồn để ý, chỉ kéo tay giáo sư Trần rời đi.
Giáo sư Trần là thân của mẹ tôi, hôm nay đến chỉ để mang trả cho tôi tập bài tập luyện thi IELTS tôi để quên ở nhà .
Những ngày sau đó, tôi rất ít gặp lại Tề Mặc.
Nhưng luôn có cảm giác phía sau lưng có ánh mắt đang theo dõi mình.
Mỗi lần quay lại… thì chẳng thấy ai cả.
Cho đến hôm trước ngày tôi đi du học.
Tôi đang vội vã về nhà thu dọn hành lý, thì bị một bóng người cao lớn chặn ở góc hành lang.
Ngẩng đầu lên – là Tề Mặc.
Anh ta quay mặt sang một bên, không dám tôi, giọng ngập ngừng:
“Anh chia tay với Ôn Tuyết rồi.”
???
Ai quan tâm?
Tôi trừng mắt ta, xoay người bỏ đi luôn.
Tề Mặc chỉ vài bước đã chắn đường tôi, cúi đầu tôi, thấp giọng hỏi:
“Ngày mai là sinh nhật , em sẽ đến chứ?”
Lúc này tôi mới sực nhớ, ngày tôi xuất ngoại đúng trùng sinh nhật ta.
Không muốn dây dưa thêm, tôi gật đại cho qua:
“Xem hình đã.”
Mắt Tề Mặc sáng lên ngay lập tức:
“Vậy em nhớ đến sớm nhé, chuẩn bị một bất ngờ cho em.”
Ngập ngừng một lát, ta lại :
“Có thể mặc chiếc váy trắng em từng gửi ảnh trước đây không? Trông em rất xinh.”
Nói xong, vành tai Tề Mặc đỏ rực cả lên.
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ tranh thủ trêu chọc ta vài câu.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm nữa, vội vàng rời đi.
Vẫn còn một đống đồ chưa kịp thu xếp, không về nhanh tối nay chắc phải dọn tới khuya.
Dù sao, sau này cũng chẳng có nhiều cơ hội quay lại.
15
Tại phòng chờ sân bay, đây đã là cuộc gọi thứ mười mà Tề Mặc gọi cho tôi.
Mẹ điện thoại tôi cứ reo mãi không ngừng, không nhịn hỏi:
“Con chắc không nghe máy thật à? Biết đâu có chuyện gấp cần thì sao?”
Tôi mỉm lắc đầu, từ chối cuộc gọi của Tề Mặc, sau đó tắt nguồn, nhét điện thoại vào túi áo khoác.
Loa sân bay vang lên thông báo chuẩn bị lên máy bay.
Tôi cùng bố mẹ bước về phía cửa lên máy bay.
Trong lòng không có chút nào quyến luyến hay buồn bã.
Ngược lại, tôi cảm thấy phấn khích và đầy quyết tâm.
Tôi luôn biết rõ mình muốn gì.
Vừa xuống máy bay, việc đầu tiên tôi là… thay SIM điện thoại.
Từ những dòng bình luận trước đây, tôi biết hôm đó Tề Mặc định tỏ với tôi.
Nghe họ miêu tả lại: ta mặc vest trắng, xung quanh trang trí đầy bóng bay màu hồng và xanh.
Anh ta còn mời rất nhiều học và giáo viên của tôi.
Khi biết tôi đi du học đúng ngày hôm đó, Tề Mặc không thể tin , lùi lại hai bước, phải vịn tay vào bàn mới đứng vững nổi.
Mười mấy cuộc gọi đó là khi ta gọi cho tôi lúc ấy.
Sau khi phát hiện tôi đã tắt máy, ta không thể chịu nổi nữa, đội mưa lao ra ngoài.
Anh ta định đến sân bay để giữ tôi lại, gọi mãi không bắt xe.
Bạn bè và thầy đều khuyên ta, giờ đó tôi chắc chắn đã lên máy bay từ lâu rồi.
Cuối cùng, Tề Mặc chỉ biết đứng giữa cơn mưa gào khóc trong tuyệt vọng.
Từ đó về sau, tôi không còn theo dõi tin tức gì về ta nữa.
Cuộc sống ở nước ngoài của tôi rất bận rộn.
Tôi học chuyên ngành tài chính, khối lượng bài vở nặng nề, mỗi kỳ nghỉ tôi đều đến công ty bố mẹ thực tập.
Tôi là con một, nên ba mẹ dồn toàn bộ tâm huyết vào tôi.
Dù tôi còn chưa thành thạo công việc, họ đã giao cho tôi phụ trách dự án riêng.
Họ , không sợ tôi thua lỗ, chỉ sợ tôi không chịu học.
May mắn là tôi không phụ lòng mong đợi, từ những lần học hỏi và thực hành, dần dần khiến cả các cổ đông cũng phải nể phục.
Năm năm sau, tôi dẫn theo đội ngũ công ty về nước.
Tại một diễn đàn khoa học công nghệ cấp cao, tôi quyết định đầu tư vào một dự án nghiên cứu do Tề Mặc đứng đầu.
Bạn thấy sao?