Bình Luận Gây Bão [...] – Chương 1

Tham gia một show tạp kỹ theo concept trừu tượng, tôi phải bình luận bài đăng thứ mười trên bè WeChat.

Đó là ảnh đời thường của ảnh đế Thẩm Hoài.

Tôi để lại bình luận: “Áo sơ mi không cần giặt, gửi qua cho tôi ngửi thử không?”

Thẩm Hoài lập tức đáp lại: “?”

Hai phút sau, ấy nhắn riêng trên WeChat:

“Muốn quay lại thì thẳng.”“Chiếc này vẫn là cái lần trước à?”

Trò chơi tiếp tục, Thẩm Hoài thì vẫn nhắn liên tục:

“Đen hay trắng?”“Không trả lời à?”“Đợi đó, tôi đến đón em ngay đây.”

1

Thành phố Nghi Hải.

Bên trong một trường quay rộng rãi và sáng sủa.

Máy quay phát trực tiếp đang hướng về màn hình lớn, nơi hiển thị nội dung chiếu từ điện thoại.

Ảnh đời thường của ảnh đế Thẩm Hoài.

Bình luận trực tuyến lập tức bùng nổ.

【Tôi không nhầm chứ? Một nghệ sĩ hạng mười tám như Kiều Ý lại có WeChat của Thẩm Hoài?】【Đúng kiểu phim đời thực luôn, chắc chắn là do chương trình sắp xếp để tạo hiệu ứng cho show mới này.】

Lượt xem buổi livestream mở màn của chương trình ngay lập tức tăng vọt.

MC cũng phấn khích chằm chằm vào bài đăng trong WeChat của tôi.

“Tiếp theo, để Giang Vận Thư bắt đầu trước nhé.”“Sau vòng này, Kiều Ý sẽ phải nhận xét bài đăng của bè Vận Thư.”

Đúng .

Tôi và Giang Vận Thư, mỹ nhân thanh thuần đang nổi tiếng, đều thua trong trò chơi này.

Hình của vòng này là phải bình luận bài đăng trên WeChat của bè đối phương.

Giang Vận Thư bộ suy tư một lát, rồi :

“Vậy thì hỏi A Hoài xem, áo sơ mi trên người ấy có thể ngửi thử không.”

Tôi không hề do dự, ngay lập tức gửi bình luận:

“Áo sơ mi không cần giặt, gửi qua cho tôi ngửi thử không?”

Quả nhiên, Thẩm Hoài lập tức trả lời:

“?”

Một số cư dân mạng suýt chút nữa bị dọa ngất.

【Cảm giác Giang Vận Thư có hơi quá đáng.】【Mấy hôm trước Thẩm Hoài vừa bị sasaeng đột nhập vào nhà trộm đồ ngủ để ngửi, vụ này chẳng khác nào đâm thẳng vào vết thương cũ?】【Thôi nào, đã tham gia một show tạp kỹ siêu trừu tượng thế này rồi, ai còn quan tâm mấy chuyện đó?】【Chỉ có mỗi tôi phát hiện ra hôm nay outfit của Thẩm Hoài và OOTD trên Weibo của Vận Thư là đồ đôi à?!】【Chẳng lẽ Giang Vận Thư chính là thanh mai trúc mã mà Thẩm Hoài hay nhắc đến sao?】

Nhìn thấy phản hồi của Thẩm Hoài, cuối cùng Giang Vận Thư cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy còn hơi ngại ngùng, quay sang với tôi:“Đừng lo, A Hoài sẽ không giận đâu.”

Tôi gật đầu tán thành.

Anh ta nào dám chứ.

Bình thường toàn là tôi giận, còn ta thì phải dỗ dành.

Đúng lúc này, màn hình lớn chuyển sang hiển thị bảng tin WeChat của Giang Vận Thư.

Nền màu hồng nhạt, ảnh đại diện là một chiếc móng mèo màu hồng chỉnh filter trắng sáng quá đà, kèm theo dòng trạng thái: “Tôi nghĩ rằng mình sẽ luôn đơn.”

MC lướt qua danh sách bài đăng của ấy, rồi quay sang hỏi tôi:“Bạn có muốn chọn bài đăng thứ mấy không?”

“Không cần.”

Tôi thản nhiên đáp, hoàn toàn không bận tâm đến điện thoại trong tay vẫn không ngừng rung lên vì loạt tin nhắn mới.

“Cứ tiếp tục lướt xuống đi.”

Vài giây sau, tôi giơ tay chỉ vào một tài khoản có ghi là “Rapper Tự Trang”, rồi dứt khoát :

“Dừng lại ở đây.”

Bài đăng này không có hình ảnh, chỉ có một dòng trạng thái đơn giản:

“What’s up. Nghe hôm nay lập thu, có nữ thần nào mềm lòng muốn tặng tôi ly trà sữa đầu tiên của mùa thu không?”

Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ đầy ẩn ý: “Chính cậu ta đi.”

Tên rapper học trường trung cấp từng viết bài diss tôi đây mà.

Tôi đưa điện thoại trả lại cho Giang Vận Thư.

【Chẳng phải Tự Trang từng công khai trong giới rap rằng muốn theo đuổi Vận Thư sao?!】【Cười chết mất, chị em này lại ghen rồi, bắt đầu “hành” người theo đuổi Vận Thư rồi đây.】

Từ nãy đến giờ, trên mặt Giang Vận Thư vẫn giữ nguyên nụ dịu dàng.

Cô ấy cúi đầu, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai, rồi khẽ nhắc nhở tôi bằng giọng ôn hòa:

“Tiểu Ý, cậu ấy còn nhỏ, có một số chuyện có thể bao dung hơn một chút.”

Tôi lập tức gật đầu đầy thấu hiểu:

“Mình hiểu mà, dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ vừa tròn hai mươi tuổi suốt ngày thích ra vào hộp đêm thôi.”

Nụ trên mặt Giang Vận Thư cứng lại.

Đến lượt tôi ra tay.

“Được rồi, nào, giờ cậu hãy bình luận thế này—”

Khóe môi tôi nhếch lên, khuôn mặt hiện lên nụ như một ác quỷ:

“Cái thằng ăn xin này, từ khi nào lập thu cũng thành ngày lễ ? Cũng là ngày để cậu đòi quà à? Định đòi trà sữa mãi không dứt à? Miệng ham ăn thế nhỉ? Không có tiền uống thì đừng uống.”

2

Sau khi buổi livestream mở màn kết thúc, tôi mới có thời gian mở điện thoại.

Trước tiên là bốn, năm cái hot search đang bùng nổ.

#Thẩm Hoài lại một lần nữa bị ghê tởm##Sau một đêm chỉ còn lại đội ngũ WeChat##Lúc ra tòa nhớ mang theo cái miệng của Kiều Ý##Thẩm Hoài – Giang Vận Thư diện đồ đôi#

Lướt xuống nữa.

Trong danh sách thông báo, toàn bộ đều là tin nhắn từ Thẩm Hoài.

“Muốn quay lại thì thẳng.”“Chiếc này vẫn là cái lần trước à?”

Vài phút sau, ấy gửi đến hai tấm ảnh chụp tủ quần áo với hàng loạt áo sơ mi treo ngay ngắn.

Trong ảnh, còn “ cờ” lộ ra bàn tay với đường gân nổi rõ, từng đốt ngón tay sắc nét của ấy.

“Đen hay trắng?”

Tôi vẫn không trả lời.

Một lát sau, lại nhận hai bức ảnh mặc thử.

Một chiếc sơ mi trắng—chiếc cúc trên cùng mở ra, một bên cổ áo hơi xộc xệch, lộ ra phần hõm xương quai xanh đầy gợi cảm.

Một chiếc sơ mi đen—cài kín tới tận cổ, ống tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc, cơ bắp đầy sức mạnh.

Không tệ.

Phụ nữ vất vả cả ngày, tan là phải xem cái này.

Chỉ có những thứ này, bọn tôi – những người phụ nữ mạnh mẽ – mới có sức mà tiếp tục bon chen với cuộc đời này…

Tôi hài lòng bấm lưu ảnh.

Sau đó, tôi lạnh lùng, vô đáp lại:

“Không quay lại.”

Kẻ phản ứng nhanh như chớp bên kia lại bất thường mà im lặng.

Tôi vừa định chuyển sang lướt Weibo thì cửa kính xe vang lên tiếng gõ nhẹ.

Quay đầu

Một bóng hình cao lớn.

Dưới chiếc mũ lưỡi trai đen, là đôi mắt nâu nhạt quá mức quen thuộc, và một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta suýt nhồi máu cơ tim.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Thẩm Hoài hơi cúi người, giọng điệu tự nhiên như hàng ngàn lần trước:

“Tối nay ăn thịt nướng không, bảo bối?”

Tôi: “Chúng ta chia tay rồi.”

Thẩm Hoài hơi dừng lại, rồi thản nhiên :

“Vậy thì theo đuổi em lại từ đầu.”

Nghe , tôi lạnh:

“Anh biết rồi đấy, tôi có năm nguyên tắc không đương.”

“Thứ nhất, tôi không đương với người khác giới—không thể hiểu nhau, tính cách không hợp.”

“Thứ hai, tôi không đương với người cùng giới—hiểu nhau quá mức, không thú vị.”

“Thứ ba, nhỏ tuổi hơn tôi thì càng không—tôi còn lo cho mình chưa xong, không rảnh chăm trẻ con.”

“Thứ tư, lớn tuổi hơn tôi cũng không—chẳng thể giao tiếp nổi.”

“Thứ năm—”

Không cần tôi hết, Thẩm Hoài đã tự tiếp lời:

“Nhân cách, khởi ?”

Tôi lườm ta:

“Anh mà còn dám học thuộc trước mấy câu của tôi nữa xem?”

Thẩm Hoài nhàn nhã, không chút để tâm:

“Vậy thì, bảo bối – cũ của , có muốn đi ăn ở nhà hàng mà đã đặt trước hai tiếng không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...