Bình An Vô Sự – Chương 9

18

Anh trai tôi gọi điện thoại, kêu tôi về nhà.

Trước khi tôi đi, Trần Gia Lễ xoa đầu tôi, ngón tay lướt qua tai, xoa xoa vành tai tôi.

Bên tai tôi lúc này vẫn còn vang vọng giọng của :

"Xứng đáng là cao thủ golf, một gậy vào lỗ không thành vấn đề."

"Ngoan ngoãn, sau này còn nhiều thời gian, trai Gia Lễ là của em."

Ngày hôm sau tháo bột, đương nhiên là Hứa Vô Ưu đi cùng tôi, tôi với ấy tôi đã hẹn Trần Gia Ngọc, trai tôi đã sửa soạn bản thân thành một con công hoa.

Đến bệnh viện, mới phát hiện Trần Gia Lễ cũng đi theo.

Anh trai tôi thắc mắc: "Cậu đi theo gì? Hôm nay công ty không có việc gì à?"

Trần Gia Lễ nhếch mép: "Cậu đi cùng em , tôi đi cùng em , có gì không đúng sao?"

Hứa Vô Ưu cau mày bị thân phận cả đè nén, không dám hé răng, bước nhanh vài bước đi tìm Gia Ngọc.

Nhân lúc Hứa Vô Ưu đến gần Trần Gia Ngọc, Trần Gia Lễ len lén nhéo lòng bàn tay tôi.

"Ngoan ngoan, sao không gọi đi cùng em?"

Còn không phải là sợ hoại chuyện em tác hợp hai người họ sao.

Tôi thử dò hỏi:

"Anh Gia Lễ, thật sự không đồng ý cho trai em và Gia Ngọc cùng nhau?"

Trần Gia Lễ lúng túng hừ lạnh một tiếng:

"Chuyện này em đừng xen vào, trai em e rằng không chế ngự nổi Gia Ngọc."

Tôi lo lắng thay cho Hứa Vô Ưu.

Cái ót Hứa Vô Ưu đột nhiên xoay người, quay đầu trừng tôi.

"Đi chậm như gì, hai người gần nhau như gì?"

Anh ấy không cho Trần Gia Lễ chạm vào vợ mình, lại còn muốn tán tỉnh em người ta?

Tôi thật sự lo lắng cho ấy.

Sau khi tháo bột, bốn người chúng tôi đi dạo phố.

Lúc này tôi mới phát hiện ra vấn đề của trai mình.

Hoàn toàn là đại diện cho nam giới trai thẳng chuyên ngành khoa học kỹ thuật.

Trần Gia Ngọc thử đồ, ấy đứng bên cạnh bình luận một cách nghiêm túc.

Nói chung cũng có lý như sẽ khiến bất kỳ nào chưa xác định mối quan hệ cũng sinh ra tâm lý chán ghét.

May mắn thay, Trần Gia Ngọc có vẻ như có cảm với trai tôi, nếu không, Trần Gia Ngọc đã đuổi trai tôi đi từ lâu rồi.

 

19

Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng đen sạm của Gia Ngọc, tôi tiến lên ngăn trai tôi chuyện.

"Anh ơi, ơi, im lặng đi không ạ."

Anh trai tôi trợn mắt: "Anh sai sao?"

Tôi cạn lời, chỉ có thể bảo ấy tạm thời im lặng, về nhà rồi sẽ chuyện tử tế.

Khi ăn cơm, trai tôi lại muốn ngồi cùng Trần Gia Ngọc lại không muốn tôi và Trần Gia Lễ ngồi cạnh nhau.

Trần Gia Lễ phản ứng nhanh, nhanh chóng ngồi bên cạnh tôi giả vờ gọi món.

Dưới gầm bàn, bàn tay phải của bao trọn bàn tay tôi, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua đầu ngón tay tôi, tê tê nhói nhói.

 

Mặt tôi đỏ lên, không tự chủ mà nhịp thở cũng nhẹ lại.

Lần nữa lại, thấy Trần Gia Ngọc dựa vào bên cạnh Hứa Vô Ưu, hỏi ấy:

"Anh xem son môi em có bị lem đi không?"

 

Hứa Vô Ưu lùi lại một chút, cúi đầu :

"Lem ở đâu ?"

Gia Ngọc về phía tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhìn ấy thật vất vả điều chỉnh tốt tâm trạng, lại chuyện với Hứa Vô Ưu.

Chỉ vào đi ngang qua: "Ồ, mọi chuyện đều ổn, này xinh quá, thật đẹp.”

 

Anh trai tôi nghiêm túc đánh giá, gật đầu đồng ý: "Đúng , dáng người đẹp, ngũ quan đẹp.”

Tôi cảm thấy Trần Gia Lễ run lên một cái, quay đầu lại, không nhịn .

Khó trách Hứa Vô Ưu không tìm vợ.

Tôi thậm chí còn cảm thấy Hứa Vô Ưu không xứng đáng với Trần Gia Ngọc.

Anh ấy vẫn không nhận ra sắc mặt Trần Gia Ngọc không tốt, thấy Gia Ngọc cứ chằm chằm vào nồi, mà lại rất nghiêm túc thảo luận về chất liệu của nồi với Gia Ngọc.

Gia Ngọc hoàn toàn cạn lời, trai tôi hỏi một câu, ấy trả lời một câu, vô cùng hờ hững.

 

Sau bữa cơm, trai tôi muốn đưa Trần Gia Ngọc về nhà Trần Gia Lễ không đồng ý.

Anh thì thầm vào tai tôi: "Về nhà nhắn tin cho Gia Lễ nhé, hôm nay không thể đưa em về , ngoan."

 

Tôi gật đầu, Gia Lễ kéo Trần Gia Ngọc đi, trai tôi đứng yên tại chỗ, vẻ mặt đầy thê lương.

Đáng đời.

Về nhà, tôi lấy từ trang web một đoạn video về hành vi của những chàng "trai thẳng", bảo ấy xem và so sánh bản thân.

Lúc này, ấy mới phản ứng lại, thật lâu mới che mặt hỏi tôi.

"Có phải như thằng hề không?”

Tôi , gật đầu.

Hai tay ấy vỗ mặt, bốp bốp hai tiếng.

"Không phải, cũng chưa từng đương mà, chính là ăn ngay thật. Có đôi khi thật không biết con các em muốn nghe cái gì, em mau dạy , như thế nào mới có thể cho hình tượng của tốt lên."

 

Tôi cắn hạt dưa, thầm nghĩ trong lòng.

Sao Trần Gia Lễ lại biết chính xác những gì tôi cần nhỉ?

"Vậy, phải nghiêm túc nhận lại bản thân mình, nghiêm túc tìm hiểu tâm tư của Gia Ngọc."

Anh trai tôi vội vàng phân tích cảm của mình dành cho Gia Ngọc: "Anh thực sự rất thích Gia Ngọc, chưa bao giờ gặp nào dịu dàng như , mềm mại yểu điệu, ấy muốn chết. Anh không ngừng suy ngẫm về bản thân mình. Ngày nào cũng luôn lo lắng, cuối cùng là vấn đề nằm ở đâu."

 

Tôi gửi tin nhắn thoại này cho Gia Ngọc, chưa đầy một phút sau, Gia Ngọc đã nhắn tin lại cho tôi:

“Anh trai em hơi ngốc nghếch, thật thà, cứ giao cho chị đây, chị sẽ thẳng thắn, khiến trai em không còn đường trốn thoát.”

Nhìn đến đây, tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi Hứa Vô Ưu:

“Anh chưa từng tỏ với Gia Ngọc à?”

 

Anh trai tôi đỏ mặt: “Anh là do, chưa có tự tin Gia Ngọc sẽ đồng ý nên muốn xây dựng hình ảnh đẹp trong lòng Gia Ngọc trước đã.”

Tôi ôm trán thở dài: "Anh mà chậm thêm bước nữa, Gia Ngọc đã đi với người khác rồi."

Anh ấy lo lắng vội vàng đứng dậy đi vòng quanh vài vòng.

"Vậy phải sao?"

Điện thoại ấy reo lên, Hứa Vô Ưu cầm lên , mặt đỏ bừng, run rẩy đưa cho tôi.

"Cái này, Gia Ngọc có ý gì đây?"

Tin nhắn WeChat của Gia Ngọc là: 'Hứa Vô Ưu, thích em không?”

 

Tôi tức giận: “Sao thế, muốn em tỏ thay à?”

Tay Hứa Vô Ưu run rẩy, tới bên cạnh tôi gõ một dòng chữ: “Gia Ngọc, thích em, nhé?”

 

Ngay khi gửi đi, một tin nhắn đã đến: “Em đồng ý.”

 

Hứa Vô Ưu ngây người hồi lâu, cổ và tai đỏ bừng, nảy lên hai lần vì phấn khích, rồi quay người bỏ chạy.

"Cái này, không đợi nữa, phải đi gặp vợ trước."

Cái này… vợ ?

Vậy em thì sao?

Em là vợ ai?

Quên hết mọi thứ, tôi vội vàng nhắn tin cho Trần Gia Lễ, cố ý to:

“Anh Gia Lễ ơi, trai em đi theo đuổi đích thực rồi, nhà không còn ai cả.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...